“Không phải còn bắt chước dáng vẻ em hồi nhỏ, mong em lòng thương sao?”
Tôi chưa kịp hết câu, Trần Trì đã cụp mắt, ánh trong veo của chỉ có hình bóng tôi.
“Nhưng rồi em vẫn muốn rời đi.”
“Tiểu Uyển, luôn tự nhủ rằng em còn nhỏ, em chưa hiểu rõ cảm của chính mình. Lỡ như cảm em dành cho chỉ là ngưỡng mộ, là sự quý dành cho một người thì sao?”
“Anh phải đối mặt với thứ cảm bẩn thỉu trong lòng mình như thế nào đây?”
“Làm sao giải thích việc mình lại có phản ứng với một giống như em ruột?”
“Làm sao chịu nổi khi em nắm tay người khác, hôn người khác, những chuyện thân mật giữa người với người ?”
“Anh không dám nghĩ, nên chỉ biết chạy trốn. Nhưng bây giờ… em lại muốn từ bỏ .”
Trần Trì ôm chặt lấy tôi, bất chấp tất cả.
Tôi khẽ :
“Trần Trì… em ướt hết rồi.”
Anh chôn đầu vào cổ tôi, hôn nhẹ từng chút một:
“Không sao cả.”
“Ướt hết cũng .”
Tôi khẽ đẩy ra, Trần Trì lại kiên quyết giữ tôi trong lòng.
“Đừng đẩy ra…”
Anh cúi đầu, cằm kề trán tôi, râu lởm chởm nhẹ chạm vào má tôi:
“Chỉ cần em không đẩy ra, gì cũng chấp nhận.”
Tôi khẽ :
“Trần Trì, chờ em một chút.”
Anh cúi mắt tôi.
Tôi gắng kiềm chế những rung mãnh liệt trong lòng:
“Em phải xin nghỉ buổi dạy tối nay. Em đã hứa dạy cho bọn nhỏ rồi.”
Trần Trì nhét một chiếc thẻ vào túi áo tôi, giọng trầm khàn như hồ ly tinh quyến rũ:
“Nhà có truyền thống: tiền bạc là do vợ giữ.”
Tôi chết lặng. Trong đầu trống rỗng, không nghĩ gì nữa.
Tôi kiễng chân, hôn nhẹ lên cằm .
“Trần Trì… nhắm mắt lại không?”
Ánh mắt khẽ lay , rồi chậm rãi nhắm mắt.
Tôi hôn lên cằm , lên môi, lên chóp mũi,
Cuối cùng hôn lên đôi mắt dịu dàng vẫn luôn dõi theo tôi.
“Là em sai trước, Trần Trì.”
“Em sẽ không hôn một người trai như đâu.”
Trần Trì bất ngờ cắn nhẹ vào cằm tôi, môi lưỡi cuốn lấy tôi đầy khao khát và run rẩy.
Bọng mắt thâm quầng, ánh vẫn tỉnh táo đến đáng sợ.
Anh bế bổng tôi lên, mạnh mẽ đẩy tôi tựa vào cánh cửa.
Trong hơi thở giao hòa, trong đầu tôi chỉ vang lên sáu chữ:
Trần Ngư không hề dối.
Trần Trì nâng tôi lên như ném vào trời cao, rồi lại siết chặt ôm lấy tôi khi rơi xuống:
“Chúng ta cứ theo lời em , không?”
“Bé con muốn tát bằng gì nào? Cái khác có không?”
“Cắn nhẹ chút thôi, hỏng mất đấy.”
m thanh vang vọng bên tai tôi là tiếng thở dốc nặng nề của Trần Trì và những lời dụ dỗ thì thầm của .
“Ngoan nào, sắp phát điên rồi.”
“Cho một chút thôi.”
“Đừng ngại, em rất đẹp.”
8.
Trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, tôi cảm nhận chiếc giường bên cạnh bỗng trũng xuống rồi lại nâng lên.
Trần Trì cúi xuống hôn lên môi tôi, tôi mơ màng nghe thấy giọng thì thầm:
“Chờ quay lại.”
Tôi giơ tay đẩy ra theo phản xạ, quay người tiếp tục ngủ.
Lại cảm thấy bàn tay nhẹ nhàng vuốt má tôi:
“Em ngoan quá.”
Cảm giác đó… như một giấc mơ
Bạn thấy sao?