Lỡ Hẹn 1999 – Chương 6

Phần 6.

Nói xong, Trình Ký Thanh đã lặng người đi rất lâu.

Chắc là nhắc tới bố mẹ lại thấy áy náy, đau khổ và không nỡ.

Tôi cố trêu : “Thì ra cái này cũng di truyền , nếu sau này con trai em giận, sẽ đánh con thay em hả?”

Trình Ký Thanh bật rồi nghiêm túc : “Anh sẽ đánh g.ãy chân nó.”

Cuộc chuyện vừa trẻ con lại vừa buồn , tôi vang vui với .

Chúng tôi cứ sống những tháng ngày hạnh phúc thế này cho đến năm 1997.

Năm ấy, Hồng Kông trao trả lại cho Trung Quốc.

Trình Ký Thanh vốn là một người không thích xem tivi, tối hôm đó lại ngồi trông trước tivi.

Tình cảm dành cho Tổ quốc khắc sâu trong lòng, đúng mười hai giờ đêm quốc kỳ kéo lên, Pháo hoa chúc mừng sáng rực ngoài song cửa.

Pháo hoa vang trời, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi vào trong phòng, dịu dàng ôm tôi vào lòng.

Trình Ký Thanh đêm nay, Pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt tựa như những vì sao trên trời.

Những lời ái ân khiến con tim tôi rung : “Hồng Kông trao trả, em đang nằm trong vòng tay , đây là khoảnh khắc rực rỡ nhất cuộc đời .”

Năm 1997, là năm thuộc về chúng tôi.

Mùa thu năm ấy, tôi vui mừng nhận ra mình đã mang trong mình một sinh mệnh mới.

Sau khi vui vẻ qua đi, Trình Ký Thanh lại lo lắng.

Tôi hiểu, đang thương tôi.

Với , dù đàn ông có thương người phụ nữ của mình đến đâu thì cũng không thể chịu đau thay ấy trong khoản mang thai này .

Thế nên lúc trước thỉnh thoảng có nhắc đến vấn đề con cái, Trình Ký Thanh từng nghiêm túc với tôi: “Có con hay không không quan trọng, chúng ta có thể không có con mà.”

Tôi không muốn.

Sống những ngày hạnh phúc, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến thông báo tìm người năm 1999 ấy.

Tôi chắc chắn, mình sẽ không bao giờ rời xa .

Nhưng lại lo sợ, nếu như không thể trái ý trời thì sao?

Nếu như bất hạnh như thế, tôi thật sự phải rời đi, dù sao cũng cần có người ở bên .

Hơn nữa người đàn ông này, xứng để tôi sinh con vì .

Bởi vì mang trong mình suy nghĩ lo sợ ấy nên tôi rất trân trọng sinh mạng mới này.

Trình Ký Thanh tạm dừng mọi công việc, thời gian xuống bếp ngày một nhiều, cũng thay đổi cách nấu đủ món ngon cho tôi.

Được chăm sóc cẩn thận tôi không những không cảm thấy khó chịu, trái lại còn ngày một béo hơn.

Tôi vừa trách móc vừa với phải nhanh chóng chụp vài bức ảnh đẹp mới , tránh cho sau này béo lên chụp không đẹp.

Trình Ký Thanh còn đặc biệt lấy chiếc máy ảnh từng dùng thời trẻ ra, tôi chê thần sắc của mình không tốt, bắt phải chụp ảnh đen trắng.

Khoảnh khắc cầm ảnh chụp trên tay, tôi thấy rất vui.

Trình Ký Thanh rất có kỹ năng chụp ảnh, tôi trong mỗi bức hình chụp đều là dáng vẻ tôi chưa từng trông thấy.

Nhưng kỹ lại, tôi chau mày.

Trông chúng rất quen.

Tôi lập tức nhớ ra, đúng rồi, tôi đã từng trông thấy chúng, là bức hình trên thông báo tìm người năm 1999.

Thì ra, Trình Ký Thanh chính là người chụp những bức ảnh này cho tôi.

Tôi chăm bức hình trong tay mình, trong lúc rối bời tôi chợt nhớ tới một câu: “Trong lúc bất giác, mọi chuyện đã ông trời sắp đặt.”

Suy nghĩ này khiến tôi cảm thấy hoảng sợ và bất an, tôi vô thức ngẩng đầu lên Trình Ký Thanh.

Nắng vàng mùa thu lẳng lặng chiếu lên song cửa, đang cúi đầu bức ảnh, khóe miệng cong cong, ánh mắt trìu mến.

Sương mù phủ kín trái tim tôi, mãi lâu sau cũng không biến mất.

Khó mà tưởng tượng nổi, nếu đánh mất , tôi phải sao?

Cũng không dám tưởng tượng, nếu như tôi đi rồi, Trình Ký Thanh sẽ ra sao?

Suốt mấy năm qua chúng tôi vẫn luôn cố gắng bước vào cuộc sống của nhau, thương khao khát tương lai.

Với chúng tôi, chia tay là một chuyện tàn nhẫn cỡ nào.

Trình Ký Thanh nhận ra tôi có điều gì đó bất thường, ngẩng đầu lên rồi hỏi: “Em không thích sao?”

Không dám để lo lắng thêm, tôi nhanh chóng ổn định lại cảm rồi lảng sang chuyện khác: “Không ạ, em chỉ đang nghĩ, thích con trai hay con thôi.”

Câu hỏi này cũng rất hợp hợp lý, Trình Ký Thanh đáp ngay mà không cần suy nghĩ: “Con .”

“Tại sao?”

“Giống em.”

Được người khác thương luôn là cách chữa lành nhanh nhất.

Tôi cố lờ đi cảm giác bất an trong lòng rồi cẩn thận bảo vệ đứa con sắp chào đời.

Mùa đông năm 1997, tuyết rơi sớm, tôi lười biếng nằm ì trên sô pha không nhúc nhích.

Ngày qua ngày tuyết trắng sáng rực khung cửa, Trình Ký Thanh lặng lẽ ngồi trước cây đàn piano tấu lên vài khúc nhạc.

Tôi thường thiếp đi trong tiếng nhạc du dương, ngay cả ban ngày cũng mơ một giấc mơ đẹp.

Ở bên Trình Ký Thanh, thời gian dịu dàng khiến tôi say đắm.

Thế nên tôi cũng quên mất, thế gian này vẫn còn có khổ đau.

Cuối đông tuyết cứ rơi mãi và không có dấu hiệu ngừng lại.

Sáng sớm tự dưng tôi lại muốn đi đắp người tuyết.

Trình Ký Thanh không cản , sau khi quấn tôi kín mít mới dẫn tôi ra sân đắp người tuyết.

Nhưng khi vừa bước chân ra khỏi cửa tôi đã giật mình bởi bóng người đang nằm cuộn mình dưới mái hiên.

Trình Ký Thanh bảo vệ tôi sau lưng, kỹ lại thì đó là một chàng thiếu niên đang co ro trong chiếc áo bông rách bươm, dáng người gầy gò, mặt nứt nẻ, trời đông giá rét nằm dưới mái hiên, cơ thể cậu ấy run lên bần bật vì lạnh.

Tôi đoán chắc cậu ấy lưu lạc từ phương xa tới đây, không có nhà để về nên mới trú tạm dưới mái hiên tránh tuyết.

Nhìn thấy chúng tôi, cậu ấy sợ hãi ngước đầu lên, tuy gương mặt đã tái đi vì lạnh đôi mắt của cậu ấy vẫn rất trong và sạch sẽ.

Ánh mắt đáng thương người khác, trông rất giống một con cừu nhỏ sợ hãi.

Tôi chợt nhớ lại dáng vẻ đáng thương ngày ấy của mình, nếu như không gặp Trình Ký Thanh, e là tôi còn thê thảm hơn cả cậu ấy.

Nảy lòng thương, tôi kéo tay áo của Trình Ký Thanh: “Với bộ quần áo này, cậu ấy sẽ không qua nổi mùa đông này đâu.”

Trình Ký Thanh hơi do dự, có lẽ chỉ muốn cho cậu ấy chút tiền rồi bảo cậu ấy đi thôi, thấy tôi có ý muốn giữ cậu ấy lại nên cũng mềm lòng.

Sau khi hỏi rõ ràng lai lịch của chàng thiếu niên, chúng tôi đã sắp xếp cho cậu ấy ở gian nhà trống sau nhà.

Mùa đông năm nay, trong nhà lại có thêm người mới.

Cậu ấy có một cái tên rất hay, “Khương Niên.”

Hay xấu hổ lại rất hiểu chuyện và chịu thương chịu khó, việc gì cũng giành , không sợ bẩn cũng không sợ mệt.

Có cậu ấy, Trình Ký Thanh cũng rảnh rang hơn rất nhiều.

Ngoài việc xuống bếp nấu cơm Trình Ký Thanh kiên quyết không cho cậu ấy ra thì những việc khác đều tùy ý cậu ấy.

Sự xuất hiện của Khương Niên, là chuyện khiến tôi cảm thấy rất vui vẻ.

Mỗi sáng, lúc Khương Niên dọn tuyết cậu ấy sẽ đắp những người tuyết xinh đẹp, sau đó thắt cho chúng chiếc khăn quàng đỏ, phấp phới trong gió.

Tôi nằm nhoài bên cửa sổ cũng có thể trông thấy chúng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Thật ra tôi giữ Khương Niên ở lại là có lý do riêng,Trình Ký Thanh không biết.

Khương Niên là một nhi, tính lương thiện. Đi theo Trình Ký Thanh, chỉ cần đối xử tốt với cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ cảm và biết ơn, sẽ thường xuyên ở bên cạnh .

Tôi luôn sợ hãi, nếu như tôi thật sự rời đi, Trình Ký Thanh sẽ đơn.

Sợ chứ, sợ không có ai bên cạnh , sợ ở trong căn nhà này giống như một hồn đơn như ngày trước.

Mùa đông sắp qua đi, gió xuân giấu mình trong những đợt tuyết tan.

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, sáng sớm bụng tôi đau quặn từng cơn.

Tôi ôm bụng đau đến nỗi cuộn mình lại, Trình Ký Thanh bị dọa sợ.

Lần đầu tiên tôi thấy gắt gỏng như thế, quát Khương Niên cũng đang bị dọa sợ: “Đi lái xe.”

Anh quên mất, Khương Niên của tuổi mười lăm không biết lái xe.

Khương Niên hoàn hồn lại, cậu ấy nhanh chóng gọi xe cấp cứu.

Trình Ký Thanh không đợi nữa, bế tôi lao ra khỏi nhà.

Hôm nay là trận tuyết cuối cùng trong mùa đông năm nay, tối qua lúc xem dự báo thời tiết tôi còn với Trình Ký Thanh: “Cuối cùng mùa xuân cũng tới, đợi khi nào thời tiết ấm hơn một chút chúng mình đi chơi nhé.”

Đã hứa sẽ đi chơi suốt mùa xuân năm 1998, tôi cũng không đón cơn gió xuân nào.

Đứa con của tôi và Trình Ký Thanh, đứa con chúng tôi vẫn luôn mong ngóng lại chết yểu vào mùa xuân năm ấy.

Rõ ràng chúng tôi đã rất cẩn thận che chở cho con cuối cùng con vẫn rời khỏi chúng tôi.

Bác sĩ cũng không biết lý do tại sao, ông ấy chỉ tim thai ngừng đập rồi nên không thể cứu vãn nữa.

Tôi khóc, tỉnh rồi lại ngủ, cứ như thế trong suốt mùa xuân dài dằng dẵng này.

Luôn trong trạng thái như người trên mây, mặc cho Trình Ký Thanh an ủi thế nào tôi cũng không nghe lọt tai.

Bấy giờ tôi mới tin vào ý trời.

Tôi vốn không thuộc về nơi này, nên đứa con của tôi sao có thể ở lại.

Tôi sẽ phải rời khỏi đây, đúng không?

, tôi đau lòng là vì đứa con duyên mỏng không thể đến bên chúng tôi.

Cũng là vì, sau cùng tôi vẫn phải rời xa người tôi .

Bạn hỏi tôi cái nào đau lòng hơn, tôi thừa nhận, rời xa khiến tôi đau lòng hơn.

Tôi ủ rũ cả ngày, tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn, Trình Ký Thanh vẫn ở bên rồi ôm tôi vào lòng.

Dưới ánh đèn mờ, tôi giật mình nhận ra những ngày qua còn tiều tụy hơn cả tôi, gầy rộc hẳn đi, trông rất đáng thương.

Nhớ tới cái ngày ở trong bệnh viện, lúc tôi sắp đẩy vào trong phòng phẫu thuật, Trình Ký Thanh đã nắm chặt lấy tay tôi, hốc mắt đỏ hoe.

Anh run rẩy lên tiếng dỗ dành: “Ngoan đừng sợ, có đây rồi.”

Anh không thể vào trong, khoảnh khắc cuối cùng khi cánh cửa phòng phẫu thuật sắp đóng lại, tôi lóng thoáng trông thấy , tôi thấy rất rõ đang khóc.

Thời gian qua tôi chỉ biết mình đau đến mức không muốn sống, rồi lại lơ đi mỗi lần tôi khóc đau xé lòng đôi mắt của cũng sẽ đỏ ửng.

Một người đẹp như lại bị tôi giày vò ra nông nỗi này.

Sao lại không đau cơ chứ.

Áy náy, đau khổ quấn lấy tôi, tôi có tội.

Đã biết trước tương lai vẫn ngu ngốc cho rằng mình có thể giữ lấy những gì mình đang có.

“Đã bao lâu không cạo râu rồi.” Tôi đưa tay sờ lên gương mặt , cầm lòng chẳng đặng, vừa lên tiếng nước mắt đã lăn dài.

Thấy tôi khóc, mặc kệ bản thân, luống cuống lau nước mắt cho tôi rồi hỏi: “Em khó chịu chỗ nào à.”

Ba tháng qua vết thương trên người tôi đã chăm sóc cẩn thận, cũng đã lành nào có đau chứ.

Tôi khóc là bởi thương .

Tôi không phải là một người vợ tốt, cậy mình cưng chiều mà kiêu, cũng rất ít khi chuyện gì đó vì , trái lại lúc nào cũng khiến phải bận tâm.

Tôi vuốt ve gương mặt , gương mặt gầy gò, tôi nghẹn ngào hỏi : “Đồ ngốc này, không chịu ăn cơm phải không?”

Trong khoảng thời gian này, tôi không nhớ đã có một bữa ăn ngon hay một giấc ngủ yên hay không, như thể vừa mới tỉnh lại trong cơn rối loạn, trái tim tôi quặn đau.

Trình Ký Thanh không trả lời, hỏi tôi: “Em đói rồi sao?”

Tôi khóc rồi lại : “Đồ ngốc này.”

Anh ngốc thật đấy, chuyện gì cũng nghĩ cho tôi, cũng không dành ra chút thời gian quan tâm đến bản thân.

Tôi đành đổi sang cách khác vừa lừa vừa dỗ : “Trình Ký Thanh, em đói rồi.”

Chỉ có như thế, mới yên lòng cùng tôi ăn một bữa cơm.

Cái lạnh trong không khí dần biến mất, mùa hè cũng đã đến.

Tôi nhớ tới lời hẹn đi chơi vào mùa xuân, cuối cùng cũng bỏ lỡ.

Sau này, đừng bỏ lỡ nữa.

“Trình Ký Thanh, em khỏe rồi.” Tôi nắm lấy tay : “Anh đừng lo cho em nữa.”

Dưới ánh đèn, chăm tôi, như thể đang xác định xem tôi có thật sự khỏe như lời mình hay không.

“Thật đó.” Tôi đứng dậy nhảy lên lưng , ôm lấy cổ khẽ lắc lư.

Đêm đầu hạ, làn gió nhè nhẹ thổi bay rèm cửa.

Tôi nũng: “Sau này dù có đi bất cứ đâu cũng phải dẫn em theo không?”

Tôi muốn bên cạnh mỗi phút giây còn lại.

Nắm tay, ôm hôn mỗi tối trước khi đi ngủ và sáng sớm sau khi thức giấc, lấp đầy thương.

Trình Ký Thanh dịu dàng hôn lên tay tôi, mãi lâu sau mới khàn giọng lên tiếng: “Được, nghe em.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...