Phần 5.
“Đi thôi, chúng ta về nhà nhé.” Anh nắm chặt tay tôi, dắt tôi rời khỏi quán ăn lề đường vương đầy đầy khói.
Trên đường về nhà, Trình Ký Thanh luôn rất trầm lặng.
Tôi không biết phải gì, mấy lần định lên tiếng sau cùng vẫn không thành câu.
Anh mở két s.ắt trong phòng sách ra rồi đẩy một xấp sổ tiết kiệm đến trước mặt tôi.
Sau đó nghiêm túc : “Chẳng phải em thích mua nhà sao? Sau này em cứ coi nó như một công việc là .”
“...” Tôi bật bởi hành này của .
Khi nghiêm túc thương tôi như thế, trái tim tôi lại quặn đau.
Ngọn đèn sáng rực, ánh mắt của khi tôi rực sáng
Tôi cảm thấy rất ấm áp, giang tay ôm chầm lấy .
Có câu này tôi vẫn luôn giấu trong lòng bấy lâu nay, đong đầy, tôi : “Trình Ký Thanh, đời này em chọn rồi.”
Tôi chưa từng xuất hiện những lúc cảm thấy bế tắc nhất trong cuộc đời.
Cũng không có gì có thể cho , chỉ mong biết rằng, tôi sẽ luôn bên những ngày mắc kẹt trong bùn lầy.
Tình , có lẽ sẽ có sức nặng với Trình Ký Thanh.
Anh chưa từng ra, mỗi một hành , mỗi một cử chỉ của đều chất chứa thương.
Những tháng ngày bình dị kéo dài, lo toan mọi chuyện, mọi thứ đều có câu trả lời.
Lúc tôi đang bận rộn với bất sản, vui vẻ mua nhà thì cũng có chuyện để .
Trình Ký Thanh đang bận chuyện gì đó, không , tôi cũng không hỏi.
Lâm Ngao thường tới nhà đón , ngày nào cũng có xe đưa xe đón, lâu dần tôi và ấy cũng trở nên thân thiết hơn.
Hôm ấy Lâm Ngao uống quá chén, người đàn ông vạm vỡ x.ăm tr.ổ nắm lấy tay tôi rồi òa khóc kể về những chuyện trong quá khứ.
Lâm Ngao , hồi trẻ Trình Ký Thanh nghĩa khí, trọng trọng nghĩa, vì ấy nên mới đắc tội với người khác.
Sau này kẻ trả thù Trình Ký Thanh khiến tan cửa nát nhà cũng là do ấy thù chuốc o.án.
Thế nên Lâm Ngao vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
Nói xong, ấy lau nước mắt rồi : “Nếu như có thể, thà dùng mạng sống của mình để đổi lại mọi thứ của ấy.”
Trình Ký Thanh không nổi nữa, kéo Lâm Ngao đi, sau đó quay về phòng khách thu dọn tàn cuộc, cũng không cho tôi tay vào.
Tôi không biết khi nhớ lại những chuyện đã qua có hối hận hay không, hoặc là không kịp hối hận, nỗi đau đã n.uốt ch.ửng rồi.
Thấy tôi cứ mình mãi, Trình Ký Thanh tỏ ra rất thoải mái, : “Những chuyện đã qua khó mà hối hận , cứ tiến về phía trước là tốt rồi.”
Tôi biết vẫn không buông xuống , có hối hận hay không mới là người hiểu rõ nhất.
Nhưng tôi biết đang cố gắng bước về phía trước rồi.
Nó quan trọng hơn tất thảy.
Nắm lấy tay , tôi : “Vâng.”
Ngày tháng dần trôi, bỗng có một ngày tôi trông thấy trên tivi.
Bấy giờ tôi mới biết vẫn đang cố gắng xuất hiện trước mặt công chúng, tấu lên một cuộc đời mới trước cây đàn piano.
Mấy năm qua Trình Ký Thanh vẫn luôn im hơi lặng tiếng, có nỗi sợ sâu thẳm đối với thế giới bên ngoài.
Giờ đây muốn bước ra khỏi đó, tôi hiểu đã phải khắc phục chướng ngại tâm lý và chịu ánh mắt khinh bỉ từ người đời nhiều cỡ nào.
Anh kiên cường, sau khi đi qua bóng tối sau cùng vẫn đứng dưới ánh mặt trời.
Mỗi ngày luôn nắm bắt mọi cơ hội có thể xuất hiện trước truyền thông và phóng viên, không ngần ngại giải thích về t mọi chuyện trong quá khứ không dám nhớ lại ấy.
Trong một cuộc phỏng vấn riêng, MC có tò mò hỏi tại sao lại đột nhiên thay đổi.
Trình Ký Thanh chậm rãi gấp con hạc giấy rồi : “Là vì của tôi.”
Trước ống kính, những ngón tay thon dài của miết từng góc con hạc giấy, dưới ánh đèn bình tĩnh và dịu dàng: “Tôi vốn tưởng cuộc đời mình sẽ như thế, tôi cũng không muốn tranh cãi về những chuyện trong quá khứ nữa, ấy đã đến.”
Nói tới đây, giọng của có thứ gì đó tôi không nghe ra: “Tôi không thể để ấy bị người đời chế giễu khinh bỉ khi ở bên tôi .”
Anh ngước đầu lên, kiên định rành mạch từng chữ: “Thế nên Trình Ký Thanh phải trong sạch.”
Cách màn hình tivi, tôi có thể cảm nhận như thể đang thẳng vào mắt tôi .
Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh kia, tôi có thể thấy ngọn lừa trong lòng , đó là thứ cảm sâu đậm.
Trong thời đại công nghệ thông tin vẫn chưa phát triển, Trình Ký Thanh đang cố gắng cho từng người rằng trong sạch.
Mấy năm qua, đã chấp nhận xiềng xích của số phận nay muốn một sự trong sạch, chỉ vì không muốn tôi ở bên phải chịu cái khinh miệt và những lời mắng mỏ của người khác.
Tôi ngốc nghếch, nếu đã bằng lòng nắm tay , sao tôi lại bận tâm đến mấy lời đồn vớ vẩn kia chứ.
Lại cảm trọng trọng nghĩa, càng muốn nắm lấy tay rồi cho nghe cảm trong lòng tôi mỗi lúc bình minh và hoàng hôn.
Ngày qua ngày, chúng tôi vẫn nhau như thế.
Tính tôi không trầm ổn như , dù sao thì tôi cũng nhỏ hơn vài tuổi, cũng không trải đời nhiều như .
Tôi luôn muốn chạy ra thế giới bên ngoài.
Tôi đã quá quen với sự phồn hoa và muôn màu muôn vẻ của thế kỷ 21, thời đại mới của những năm 90 lại thu hút tôi theo một cách khác
Thỉnh thoảng tôi sẽ kéo Trình Ký Thanh hòa mình vào trong đám người mặc quần bò đi giày da trong vũ trường, vui vẻ ch.áy hết mình trong KTV, rồi ép hát một bản ca đang thịnh hành cho tôi nghe.
Hai năm qua Trình Ký Thanh đã học không ít bài ca, hát rất hay, chỉ cần nghe hát thôi người ta cũng có thể liên tưởng đến hai chữ “sâu đậm”.
Mới đầu Lâm Ngao còn : “Có cần đến mức này không, chỉ thôi mà, sao lại biến thành thế này.”
Không lâu sau, Lâm Ngao lại bị chính mình vả mặt đau điếng.
Anh ấy và một suốt ngày hát ca, hát đi hát lại bài Tâm vũ mấy chục lần, hát đến khi nảy sinh cảm luôn.
Lâm Ngao nhanh chóng rơi vào bể , chưa đầy ba tháng đã có thông báo hai người kết hôn.
Năm 1995 tôi may mắn tham gia đám cưới của họ, mọi chuyện đều mới lạ và thú vị.
Trong lễ cưới, đám thanh niên nắm tay dâu rể nhảy theo tiếng nhạc, tôi chơi rất vui, thế là cũng kéo Trình Ký Thanh hòa mình vào trong đám đông.
Nhảy múa, vui đến quên trời quên đất.
Trình Ký Thanh để mặc tôi chơi lại không yên tâm để tôi một mình trong dòng người, thế là đành để tôi dẫn dắt theo từng bước nhảy.
Anh lúc này, tỏa sáng đầy sức sống giữa đám đông.
Tôi cảm thấy ấm áp trong lòng, sau đó có ý xấu nhảy đến bên cạnh rồi đứng im không nhúc nhích.
“Em mệt rồi, dẫn em cùng nhảy đi.”
Trình Ký Thanh sợ tôi ngã, ôm chặt lấy tôi rồi khẽ bên tai tôi: “Đang quay phim đấy, em không xấu hổ sao?”
Ai thèm quan tâm đến quay phim gì đó chứ, tôi vui vẻ tựa đầu lên vai rồi : “Thế càng tốt, sau này mỗi khi nhớ em có thể lấy nó ra xem.”
Đó chỉ là câu bông của tôi thôi, đây cũng coi như là bằng chứng của hai đứa.
Trình Ký Thanh im lặng, coi nó là thật.
Tiếng nhạc vang lên, đôi môi của sượt qua vành tai tôi, chân thành hứa hẹn: “Dư Tuệ, cả đời này sẽ luôn ở bên em.”
Ý của là tôi sẽ trông thấy mỗi ngày thế nên mỗi khi nhớ tôi không cần xem video.
Nghe mấy lời cảm , đúng là rất hữu ích.
Tuy trong lòng vui mừng khôn xiết ngoài mặt tôi vẫn kiêu ngạo : “Hừ, miệng lưỡi đàn ông ai mà tin chứ.”
Trình Ký Thanh lo lắng, thẳng vào đôi mắt tôi: “Em không tin sao?”
Haiz, quá nghiêm túc, thiếu chút cảm
Thế là tôi cố trêu : “Vậy thể hiện để em tin đi.”
Thật ra tôi cũng có vài mong ước chưa thỏa mãn, có cảm chân thành toàn tâm toàn ý của rồi vẫn muốn nhiều hơn nữa.
Trình Ký Thanh suy tư một lúc, không chắc chắn hỏi lại tôi: “Ví dụ như?”
Tôi dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác của , nụ trên môi càng tươi hơn, tôi bèn ôm lấy cổ rồi bên tai : “Em có ý kiến nông nổi này.”
“Ừ.” Anh dừng lại giữa đám đông rồi nghiêm lắng nghe.
“Anh thêm tên em vào sổ hộ khẩu của đi.” Vì để giấu đi sự xấu hổ của mình, tôi chán nản cảm thán: “Vừa nghĩ đến chuyện em mua nhiều nhà đất như thế, sau này giá cả tăng cao lại không có phần của em, em thấy buồn quá.”
Rõ ràng Trình Ký Thanh không nghĩ đến chuyện này, ngây người tôi.
Tôi bị đến xấu hổ, sợ không hiểu chút tâm tư nhỏ của mình, cũng sợ sẽ từ chối.
Tôi thấp thỏm hỏi: “Anh không nỡ hả?”
Trình Ký Thanh chợt bừng , vội lắc đầu rồi ôm tôi chặt hơn.
Tiếng nhạc kết thúc, đứng trước mặt mọi người dâu rể ôm nhau rồi trao nhau cái ôm.
Tôi nghe thấy tiếng của Trình Ký Thanh bên tai mình: “Được.”
Ngừng lại một chút, lại trịnh trọng : “Của em cả.”
Để tên của mình xuất hiện trên sổ hộ khẩu của Trình Ký Thanh cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Sau nhiều lần gặp khó khăn cuối cùng tôi cũng có trong tay chứng minh thư.
Ngày hôm ấy rời khỏi ủy ban, tôi đã có thêm một thân phận mới “vợ của Trình Ký Thanh”.
Cầm sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn trong tay, tôi vui mừng khôn xiết.
Ai cần nhà của chứ, thứ tôi muốn là thân phận bà Trình này.
Trình Ký Thanh là một người dễ gạt như thế đấy, haizz, bị tôi lừa phỉnh rồi.
Nhìn giấy đăng ký kết hôn tôi cứ tủm tỉm mãi, Trình Ký Thanh sáp lại gần, buồn bã : “Anh cứ thấy mình trong bức ảnh này trông ngốc ngốc thế nào ấy.”
Anh không tôi cũng không để ý, lúc này trông thấy không cầm lòng mà bật : “Đúng thật.”
Trình Ký Thanh hít một hơi thật sâu, ủ rũ.
Không ngờ lại để ý đến chuyện này.
Tôi nhớ lại, lúc chụp ảnh trông rất căng thẳng.
Khi ấy tôi đã lén lút nắm lấy tay , tay rất lạnh.
Một người vẫn luôn ung dung điềm tĩnh như , lúc kết hôn lại căng thẳng không sao giấu nổi.
Tôi với : “Chồng à, lên đi nếu không người ta lại nghĩ em ép cưới đấy.”
Trình Ký Thanh đứng hình bởi tiếng gọi chồng ơi này của tôi, gương mặt giãn ra, định gì đó lại không thành câu.
Lúc chụp ảnh, Trình Ký Thanh trông giống đứa trẻ ngơ ngác đối diện với ống kính .
Tôi rất hài lòng.
Tôi thích có sức sống như thế này hơn là lúc trầm ổn nghiêm túc.
Thấy để ý như thế, tôi mỉm an ủi: “Không sao đâu, không ảnh hưởng gì đâu, vẫn rất đẹp trai mà.”
Lời tôi là thật, chỉ cần đứng ở đó thôi đã là cảnh đẹp rồi.
Dù là dáng vẻ nào.
Lúc này, Trình Ký Thanh không để ý như trước nữa, sáp lại gần rồi khẽ hỏi tôi: “Vừa rồi em gọi là gì cơ?”
Tuy giọng điệu của vẫn như thường ngày suy xét thế nào thì tôi vẫn đọc chút tâm tư khác của .
Muốn nghe hai chữ ấy thôi mà?
Anh cứ thẳng với tôi là , sao lại vòng vo như thế chứ.
Nghĩ , tôi cảm thấy vui vẻ, vỗ lên vai rồi : “Anh cõng em về nhà đi, em sẽ cho nghe.”
Trình Ký Thanh rất nghe lời, cúi người xuống, xem ra rất thích cách gọi ấy.
Con người tôi có hơi xấu xa, sau khi leo lên lưng Trình Ký Thanh tôi lại nghĩ cách khác giày vò .
Bảo đi nhanh đi chậm, giày vò đủ kiểu mới hài lòng bên tai .
Trình Ký Thanh hớn hở, khẽ : “Anh có vợ, có gia đình rồi.”
Gia đình vẫn luôn là một chủ đề nặng nề với Trình Ký Thanh.
Trong suốt mấy năm gia đình tan vỡ, vẫn luôn đơn độc một mình, không có gia đình, cũng không có người thân.
Cuộc đời như thế, đâu cũng thấy vực thẳm.
Tôi cố phớt lờ tiếng nghẹn ngào cố giấu, tôi ôm chặt lấy rồi : “Trình Ký Thanh, chúng ta không chỉ có một mái ấm mà còn có cả những đứa con nữa.”
Kế hoạch trong tương lai, có , có tôi và những đứa con của hai đứa.
Chúng tôi sẽ bên nhau đến khi đầu bạc, con cháu đầy đàn, một đời viên mãn.
Tôi mong đợi về cuộc đời ấy.
Và Trình Ký Thanh cũng .
Chúng tôi sẽ bên nhau đến khi đầu bạc, con cháu đầy đàn, một đời viên mãn.
Tôi mong đợi về cuộc đời ấy.
Và Trình Ký Thanh cũng .
Trình Ký Thanh là một người và là một người đời hoàn hảo.
Những việc giữa người với nhau, từ sự cẩn thận học hỏi lúc mới đầu cho đến khi thành thạo như hôm nay, suốt cả chặng đường vẫn luôn rất chu đáo.
Tôi thường hay kiêu ngạo, mỉm khen ngợi : “Em có mắt thật đấy.”
May mắn gặp , cũng đủ để tôi biết ơn suốt cả cuộc đời này rồi.
Trình Ký Thanh luôn rất khiêm tốn, hay : “Ừ, thật may mắn khi lọt vào mắt xanh của em.”
Nhìn coi, người đàn ông thiếu đi chút cảm này, khi cũng sẽ hết sức chân thành.
Tôi ôm chầm lấy rồi thủ thỉ: “Tất nhiên, ngay từ lần đầu tiên gặp em đã biết là của em rồi.”
Trình Ký Thanh cũng trêu tôi: “Em tự tin thật đấy, giỏi lắm.”
“Bà ngoại em , con người ta hay cố chấp với những thứ mình thích từ cái đầu tiên, là bởi linh hồn xác nhận đối phương, em thấy bà rất đúng.”
Đúng , ngay từ lần đầu gặp Trình Ký Thanh, cái cảm giác phải thuộc về mình ấy vô cùng mãnh liệt.
Trình Ký Thanh giận quá hóa , lườm tôi: “Anh là đồ vật sao?”
Tôi bật ôm lấy mặt rồi bắt đầu gặm cắn, sau đó trịnh trọng với : “Anh là chồng em.”
Chiêu này rất có tác dụng, lần nào Trình Ký Thanh cũng rất hưởng thụ rồi bằng lòng để tôi giày vò.
Anh thủy chung với đời của mình, không chút dối lừa.
Đôi lúc tôi cũng sẽ hoài nghi, tại sao ngày nào cũng có thể tốt đến thế.
Trình Ký Thanh kể cho tôi nghe về bố mẹ , đây cũng là lần hiếm hoi bằng lòng nhắc tới quá khứ của mình.
Bố là một người cộc cằn, dù có giận đến mấy ông ấy cũng thà đánh mình chứ không muốn cãi nhau với vợ.
Hồi nhỏ Trình Ký Thanh rất bướng, mẹ lại dịu dàng, khi không bảo bà sẽ giận bản thân rồi bật khóc.
Cùng vì chuyện này mà Trình Ký Thanh đã bị bố cho ăn đòn không ít lần.
Lần nào ông cũng vừa đánh vừa mắng : “Thằng ranh, người phụ nữ của bố mà mày cũng dám bắt nạt hả.”
Cũng nhờ có đòn roi của bố, Trình Ký Thanh mới hiểu sâu sắc một đạo lý.
Vợ mình mình phải cưng phải chiều, không để vợ chịu ấm ức dù chỉ một chút, có là con ruột cũng không .
Bạn thấy sao?