Phần 2.
Tôi mừng thầm trong bụng ngoài mặt vẫn tỏ ra đáng thương yếu đuối, tôi để gối xuống dưới đất rồi lời cảm ơn: “Cảm ơn .”
Trình Ký Thanh mặt không cảm : “Cô lên giường ngủ đi.”
“Hả.” Tôi mở to mắt cầm cái gối của tôi để lên trên giường rồi lại cầm cái gối của mình đặt xuống dưới đất.
Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng .
Hóa ra tôi lại có may mắn ấy, may mắn gặp một người như .
Trình Ký Thanh là một người lạnh lùng, u sầu, rõ ràng cũng đang ở trong một thế giới đầy tăm tối vẫn dịu dàng với người khác như thế.
Sống lâu trên đời, tôi luôn cảm thấy thế giới này thật bất bằng.
Có người sinh ra đã hạnh phúc, có cha mẹ bên cạnh, có bè người bầu .
Có người từ nhỏ đã không cha không mẹ, khổ sở không nơi nương tựa, bước trên bùn lầy để tiến về phía trước.
Trong suốt những năm tháng dài đằng đẵng tôi sống bên bà ngoại, tuy có ấm áp nhiều hơn cả lại là khổ sở.
Tôi chưa bao giờ dám mơ ước xa vời mình sẽ gặp một người tốt, cuộc sống cũng như thế, không biết ra sao.
Có lẽ ông trời đã nghe lời cầu nguyện của tôi nên ông ấy mới cho tôi một cuộc đời khác.
Nhưng kết cục của nó sẽ là gì?
Tối mùa hè, cánh cửa sổ mở toang, ánh trăng chiếu vào trong phòng rồi lặng lẽ chuyển .
Tôi suy tư, thấy hơi nóng nên cũng không ngủ .
Trong bóng tối, tôi cất tiếng: “Nhà có quạt điện không?”
Anh thật kỳ quái, sống trong căn biệt thự giàu sang những năm chín mươi, không có điều hòa thì thôi đằng này còn không có cả quạt điện.
“Không có.”
“Anh không nóng sao?”
Trình Ký Thanh chậm rãi lên tiếng: “Tâm tịnh ắt sẽ thấy mát.”
“...” Thôi rồi, là nhất.
Bị cái nóng giày vò đến tận nửa đêm, tôi cũng không ngon giấc.
Nhưng tôi vẫn dậy sớm bởi đồng hồ sinh học rèn giũa qua nhiều năm.
Mở mắt ra, trông thấy căn phòng xa lạ tôi mới chậm chạp nhớ ra hiện giờ mình đang ở năm 1993.
Tôi vô thức ngoảnh đầu tìm kiếm bóng dáng của Trình Ký Thanh.
Chăn đệm ở dưới đất đã cất gọn, không biết Trình Ký Thanh đã đi đâu rồi.
Tôi lập tức tỉnh táo lại, không lẽ nhân lúc tôi ngủ đã…
Nghĩ tôi ngồi bật dậy, thậm chí còn không đi dép mà chạy ra khỏi phòng đi tìm .
Tìm quanh nhà trên dưới một vòng vẫn không thấy bóng dáng Trình Ký Thanh đâu.
Tôi đứng trong phòng khách trống trải, đầu óc trống rỗng.
Tự dưng xuyên về năm 1993, Trình Ký Thanh giống như niềm hy vọng duy nhất tôi có thể gửi gắm.
Nếu như mất rồi, tôi phải sao?
Hơn nữa, một người tốt như không nên có kết cục như thế.
Nghĩ , khóe mắt tôi cay cay, không biết là vì mình hay là vì nữa.
“Két” là tiếng mở cửa, Trình Ký Thanh cầm theo một cái túi đi vào.
Trông thấy tôi đi chân đất, hai mắt đỏ hoe đứng ở đó, hơi ngẩn người.
Cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng tôi cũng bỏ xuống, tôi lúng túng quay mặt đi, né tránh ánh mắt .
“Tối qua tôi trông thấy lọ thuốc rồi.” Tôi chỉ tay về phía chiếc đàn piano: “Vừa rồi không trông thấy , tôi cứ nghĩ…”
Không thấy cốc nước và lọ thuốc trên cây đàn đâu nữa, bảo tôi không nghĩ linh tinh sao .
Trình Ký Thanh đứng ở huyền quan, cầm túi đồ trong tay rồi bước tới: “Tôi xuống nhà mua bữa sáng.”
Nói xong, bảo tôi lại ngồi vào bàn ăn.
Tôi cúi đầu ăn cháo, cũng không dám .
Một bàn tay xinh đẹp xuất hiện ngay trước mắt, làn da trắng nhợt có thể thấy rõ gân xanh.
Anh đẩy một xấp t.iền mặt tới: “Cô cầm lấy số t.iền này rồi về nhà đi.”
“Khụ…”
Xem ra đã coi tôi là một kẻ tr.ộm lang bạt, tới bước đường cùng nên mới lẻn vào nhà tr.ộm đồ rồi.
Cũng phải, người bình thường nào cũng sẽ nghĩ thế thôi.
Nhưng có thể lương thiện như thế với một kẻ tr.ộm, đúng là hiếm thấy.
Tôi không biết phải giải thích sao cho hiểu, đầu tôi nhảy số rất nhanh, hay là cứ giả vờ đáng thương tới cùng luôn đi.
“Anh à, tôi không có nhà.” Tôi cúi đầu ăn cháo, từng giọt nước mắt rơi vào trong bát, nửa thật nửa giả : “Bố mẹ tôi mất sớm, hai năm trước bà ngoại nuôi tôi khôn lớn cũng đã bỏ tôi mà đi, tôi không còn nơi nương tựa nên mới đến chỗ này.”
Tôi trông thấy ngón tay đang để trên bàn của Trình Ký Thanh khẽ cong lại.
Tôi diễn càng hăng say: “Anh cho tôi một phòng không? Đợi khi nào tôi tìm việc tôi sẽ trả t.iền nhà cho .”
“Xin lỗi, không tiện lắm.” Trình Ký Thanh lạnh lùng cất tiếng.
Diễn hỏng, tôi cảm thấy rất thất vọng.
Đành chịu thôi, không cho tôi ở lại tôi cũng không thể mặt dày ở lại nhà không đi .
Ăn sáng xong tôi rất khí khái, tay trắng rời đi không chịu nhận một đồng từ .
Tôi nghĩ bụng, tìm việc nào gần đây tìm nơi trú chân trước đã, tôi có đủ tay đủ chân, không lo chết đói.
Nhưng mẹ nó tôi quên mất chuyện quan trọng nhất.
Năm 1993 tôi vẫn chưa ra đời, ở nơi này tôi không khác một kẻ ở chui là mấy.
Muốn tìm một công việc đàng hoàng, mơ đi. Vật vờ trên phố suốt một ngày dài, không một xu dính túi, vừa phơi nắng vừa đói, tôi chỉ còn lại nửa cái mạng.
Tôi không thể hiểu nổi, người ta xuyên không thì ăn ngon mặc đẹp, xử đẹp mấy nàng kiêu căng ngạo mạn và mẹ k.ế đ.ộc ác, rồi còn toàn trai đẹp vây quanh.
Sao đến lượt tôi lại phải chết đói nơi đầu đường xó chợ thế này.
Tôi rất khó chịu, cũng rất đau khổ, tức đến nỗi giậm chân.
Gắng gượng đến chập tối, khí khái của tôi đã bị cơn đói bào mòn, tôi đành phải ủ rũ đi đến gõ cửa nhà Trình Ký Thanh.
Cánh cửa vừa mở ra, tôi cũng không cần mặt mũi nữa mà ôm chặt lấy rồi khóc lóc: “Trình Ký Thanh, vì nên tôi mới đến đây, không cần tôi tôi biết sống sao đây.”
Cơ thể Trình Ký Thanh cứng đờ, để mặc cho tôi ôm lấy mình rồi tự dưng im lặng đến lạ.
Đang lúc khóc lóc thảm thiết, tôi bỗng nghe thấy tiếng của mấy người đàn ông đứng phía sau Trình Ký Thanh.
Có người vỗ vai rồi trêu ghẹo: “Thanh à, khá lắm, khiến con nhà người ta mê như điếu đổ, giờ người ta còn tìm đến tận nhà đòi sống đòi chết vì cậu nữa”
Sau khi trông thấy một nhóm người đang tụ tập trong nhà , tôi xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
Tôi ngơ ngác, cũng quên mất việc mình vẫn đang ôm Trình Ký Thanh.
Tư thế này trong mắt người khác, thích mập mờ thế nào cũng .
Nhưng những người đàn ông kia đều rất biết ý, họ chỉ vui thôi, sau đó bèn trở về phòng khách để lại không gian riêng cho tôi và Trình Ký Thanh.
Tôi vô thức buông tay rồi lau nước mắt.
Sau đó yếu ớt giải thích: “Xin lỗi, tôi không biết nhà có khách.”
Ban đầu tôi chỉ định “tỏ vẻ đáng thương” xin ở lại không ngờ lại đến chơi đông như thế, trái lại còn khiến người ta hiểu lầm.
Trình Ký Thanh cúi đầu tôi không gì.
Sau đó mới nghiêng người sang một bên: “Cô vào nhà đi.”
Hu hu không đuổi tôi đi, tôi cảm đến mức suýt nữa bật khóc.
Có đánh chết tôi cũng không chịu thừa nhận, thật ra là tôi đói sắp khóc đâu.
Tôi dè dặt bước vào trong rồi đứng ở huyền quan đợi Trình Ký Thanh đóng cửa, sau đó mới lẽo đẽo theo sau .
Có lẽ dáng vẻ lo lắng bất an của tôi trong mắt người khác lại biến thành dịu dàng ngoan ngoãn, cánh đàn ông ngồi trong phòng khách đều tôi rồi mỉm mờ ám.
Tôi xấu hổ, thấy bánh ngọt trên bàn trà và thức ăn vẫn còn chưa đũa ở bàn cơm bên cạnh.
“Hôm nay là sinh nhật hả.” Tôi quay sang Trình Ký Thanh.
Giây phút ấy tự dưng tôi lại nhớ tới cốc nước và hộp thuốc trên cây đàn piano tối hôm qua, con tim nhoi nhói như bị thứ gì đó đ.âm phải, rất đau.
Phải tuyệt vọng cỡ nào mới lựa chọn từ bỏ mạng sống của mình vào một đêm trước ngày sinh nhật?
Tôi không sao hiểu nổi, nỗi đau ấy tôi vẫn cảm nhận .
Trình Ký Thanh không trả lời, : “Cô ngồi xuống đi.”
Trên bàn chỉ có một ghế trống, chắc hẳn đó là chỗ của Trình Ký Thanh.
Tôi đang định tìm một cái ghế khác thì người đàn ông cao to lực lưỡng ngồi bên cạnh cái ghế trống ấy đã đứng dậy, ấy : “Em , lại đây ngồi đi.”
Anh ấy cao to lắm, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền vàng to cỡ ngón tay, rất có dáng dấp của trùm xã hội đ.en, trông thấy ấy mỉm thân thiện với mình tôi thấy hơi sợ.
Tôi còn chưa kịp từ chối thì ấy đã lấy thêm một chiếc ghế khác đến, mọi người đều ăn ý xích ra một chút để ấy kéo cái ghế lại ngồi.
“Cảm ơn .” Tôi khẽ một tiếng cảm ơn rồi ngồi xuống cùng với Trình Ký Thanh.
Vừa mới đặt mông ngồi xuống, trai đeo dây chuyền vàng đã thân thiết hỏi tôi: “Em à, nghe coi, em với Thanh nhà quen nhau bao lâu rồi.”
Tôi sợ hãi ngả người về phía Trình Ký Thanh: “Vừa… vừa mới quen ạ.”
“Không thể nào.” Anh ấy sờ cằm tỏ vẻ không tin.
Một người khác lên tiếng: “Này này này Lâm Ngao đừng hỏi nữa, người ta xấu hổ rồi kìa, đừng em ấy sợ.”
Người đàn ông đeo dây chuyền vàng gọi là Lâm Ngao ấy gật đầu liên tục: “Cũng đúng.”
Nói xong ấy cầm đũa lên gắp cho tôi một cái đùi gà to: “Là thất lễ, em ăn đùi gà đi.”
Nhìn gương mặt vui vẻ của ấy, sao tôi cứ có cảm giác quen thuộc nhỉ.
Phải rồi, là kiểu giống như trong phim, con trai dẫn về nhà ra mắt, là ánh mắt mẹ chồng con dâu tương lai.
Tôi buồn vì suy nghĩ hoang đường đó của mình, thế là tôi bất giác quay sang Trình Ký Thanh.
Nếu biết tôi có suy nghĩ ấy, có lẽ sẽ lập tức tống cổ tôi ra khỏi nhà mất.
Bắt gặp ánh mắt của tôi, Trình Ký Thanh bình tĩnh chuyển dời ánh mắt.
Anh lạnh lùng lên tiếng: “Ăn xong rồi đi.”
Tôi cứ tưởng đang chuyện với mình, tự dưng trái tim tôi lạnh quá.
Xem ra tối nay tôi phải ngủ ngoài đường thật rồi.
....
Bạn thấy sao?