Lỡ Có Con Với [...] – Chương 3

Chị Trương to nhất.

“Ui trời Tiểu Tiền, em xem thằng bé Tiểu Thẩm nghe lời em chưa kìa.”

Tôi giả vờ giận: “Chị Trương đừng nữa, mặt mũi Tiểu Thẩm mỏng lắm đấy.”

Chị Trương dùng tay che miệng, mãi không thôi.

Ngay khi chị ấy định tiếp thì điện thoại reo lên.

Liếc màn hình, chị ấy lập tức dè dặt bắt máy.

“Alô, Tổng giám đốc Lục.”

“Vâng, đúng .”

“Ngài cũng muốn đến ạ?”

“Được thôi, ở quán nướng XX, phòng số XX.”

Chị Trương đặt điện thoại xuống, vẻ mặt có chút khó .

Tôi gắp một miếng ngó sen trộn trên bàn, giả vờ hỏi một cách thản nhiên:

“Sao thế? Tổng giám đốc Lục cũng muốn đến à?”

Chị Trương thở dài.

“Ừ, ấy hỏi chúng ta có phải đang tụ họp không, còn muốn đến… giao lưu cảm.”

“……”

Phòng ăn bỗng chốc yên ắng như tờ, vì chẳng ai tin nổi câu đó từ miệng Lục Thoái.

Bình thường chúng tôi tụ họp, ta chưa từng tham gia lần nào, lần này không biết nổi hứng gì.

Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc như giám khảo xử án của ta nơi công sở, tôi lặng lẽ đặt đũa xuống.

Biết đâu có ai lại sai chuyện gì, ta đến để hỏi tội cũng nên.

Tìm rắc rối chẳng phải cũng là một cách “giao lưu cảm” à?

Thẩm Sơ quay lại, tay cầm hai đĩa thịt, đặt lên bàn rồi chủ bắt đầu nướng.

“Hôm nay đông người, bếp còn đang thái thịt, nên em mang trước hai đĩa này, mọi người ăn trước đi ạ.”

Cậu ta nướng thịt rất thành thạo, là biết dân sành ăn.

Sau khi nướng xong, cậu ta gắp một miếng cho vào đĩa của tôi trước.

“Chị ăn đi, chị bảo đói mà.”

Mọi người trong phòng đều là đồng nghiệp thân thiết, nên chẳng ai thấy khó chịu, ngược lại còn hai chúng tôi với ánh mắt trêu chọc.

Tôi mang thai, nên dễ đói hơn bình thường, lúc này cũng chẳng còn xấu hổ nữa.

“Cảm ơn, em cũng gắp cho chị Trương và mọi người đi.”

Chị Trương xua tay, giơ đũa lên rồi với cả nhóm:

“Thôi khỏi. Tiểu Thẩm chỉ cần chăm sóc chị Tiền là , tụi chị tự ăn.”

Câu này đầy ẩn ý, khiến mặt Thẩm Sơ lại đỏ lên.

Tôi vừa ăn vừa thở dài trong lòng.

Đúng là sinh viên mới tốt nghiệp, gặp chút trêu ghẹo là đỏ mặt y như khỉ .

Còn non lắm, phải rèn thêm nhiều.

“Xin lỗi, tôi đến trễ.”

Giọng trầm thấp vang lên khi cửa phòng bị đẩy ra — Lục Thoái bước vào.

Mọi người lập tức đứng dậy chào: “Tổng giám đốc Lục.”

Anh ta kéo ghế ngồi ngay bên cạnh tôi, ra hiệu mọi người ngồi xuống.

“Cứ ăn đi, hôm nay tôi mời.”

Bầu không khí lập tức trầm lặng, chỉ còn tiếng mỡ nướng “xèo xèo” vang lên từ vỉ nướng.

Lục Thoái nhíu mày:

“Sao lại im lặng thế? Bình thường mấy người tụ tập cũng như à?”

Tôi không nhịn , lén đảo mắt một cái, lầm bầm nhỏ.

“Anh có mặt ở đây thì ai dám chuyện chứ.”

Không biết ta có nghe thấy không, giọng tiếp theo dịu xuống rõ rệt.

“Tôi mọi người thấy ngại à? Đừng lo, coi tôi như đồng nghiệp bình thường là .”

Mặc dù ta , cả phòng vẫn không ai mở miệng.

Nhìn hàng mày đang nhíu lại của ta, lòng tôi lại có chút xót xa.

Tình cảm hơn hai năm đâu phải quên là quên chứ?

“Tiểu Thẩm, gắp ít thịt nướng cho tổng giám đốc Lục thử đi.”

Thẩm Sơ ngẩn ra một lúc, rồi ngoan ngoãn gắp mấy miếng thịt cho vào đĩa của Lục Thoái.

“Tổng giám đốc Lục, món này ngon lắm, ngài nếm thử xem ạ.”

Lục Thoái liếc tôi, rồi thản nhiên cảm ơn Thẩm Sơ:

“Cảm ơn, tay nghề của cậu khá đấy.”

Thẩm Sơ mới vào công ty chưa lâu nên không đến mức quá sợ Lục Thoái.

Nghe lời khen, cậu ta lại đỏ mặt, lúng túng :

“Đâu có, món này dễ lắm… Tổng giám đốc thích thì ăn nhiều một chút.”

“Ừ.”

Lục Thoái cúi đầu, bắt đầu ăn thịt nướng.

Không khí trong phòng dần dịu đi, rồi mọi người bắt đầu chuyện trở lại.

Tôi âm thầm thở phào — buổi tụ họp cuối cùng cũng quay về trạng thái bình thường.

Nhưng nghĩ lại hành vừa rồi của mình — chủ “giải vây” cho ta — tôi thật muốn tự tát mình một cái cho tỉnh.

Thôi kệ đi, ăn uống mà, giữ không khí vui vẻ cũng là vì… đứa bé trong bụng.

“Chị ăn nhiều một chút nha.”

Thẩm Sơ vẫn rất nhiệt , không ngừng gắp đồ ăn cho tôi.

“Cảm ơn nhé, em cũng ăn đi chứ.”

“Vâng, chị ăn trước đi.”

Không khí đã thả lỏng nên chị Trương lại bắt đầu pha trò như ban nãy.

“Ôi trời, tôi thấy Tiểu Thẩm quan tâm Tiểu Tiền như , chi bằng hai đứa đến với nhau luôn đi.”

Tôi theo bản năng sang Lục Thoái.

Ánh mắt ta âm trầm, môi khẽ cong lên đầy giễu cợt — không phải điềm tốt!

Bên cạnh, Thẩm Sơ gãi đầu gượng:

“Chị Trương đừng em nữa…”

Lúc này, Lục Thoái bỗng nhiên lên tiếng, vừa gắp một miếng thịt như thể vô buông lời:

“Tiền Tiểu Tiểu chẳng phải đang có trai sao?”

Cả chị Trương và Thẩm Sơ đều ngây người.

Tôi nghiến răng:

“Chia tay rồi.”

Chị Trương lấy lại tinh thần, liền :

“Tiểu Tiền không thành thật chút nào nha, có trai cũng không cho tụi này biết. Nhưng mà đã chia tay rồi thì đừng lưu luyến nữa, người ta phải về phía trước chứ.”

Tôi gật đầu.

“Ừ, em cũng đang về phía trước đây.”

Thẩm Sơ hình như rất tò mò về chuyện chia tay của tôi, liền hỏi:

“Là ai đề nghị chia tay chị?”

Chị Trương trừng mắt liếc cậu ta một cái, ra hiệu không hỏi như .

Nhưng rõ ràng, chị ấy cũng rất muốn biết.

Dù sao cũng chia tay một thời gian rồi, chỉ trừ việc không thể tên người cũ là ai, còn lại chẳng có gì cần giấu.

“Tôi đề nghị.”

Trước ánh mắt đầy tò mò của cả nhóm, tôi nhún vai không quan tâm.

“Anh ta bị tôi bắt gặp… gọi tiếp viên rót rượu.”

Tôi rất bình thản, những người khác còn kích hơn tôi.

Ai nấy đều tức giận, như thể muốn kéo tên trai cũ kia ra ngoài trừng trị tại chỗ.

“Trời ơi, cái thể loại gì ?”

“Không kìm bản thân đến thế cơ à?”

“Tiểu Tiền đúng rồi, giữ lại để ăn Tết chắc?”

“Chị ơi, ta xấu tính quá. Nếu là em có chị, em tuyệt đối không bao giờ đâu!”

“……”

Bọn họ không hề biết, cái người đang bị chửi bới đến té tát ấy… chính là người đang ngồi ăn cùng họ trong căn phòng này — Lục Thoái.

Sắc mặt Lục Thoái ngày càng u ám.

“Được rồi, ăn đi thôi.”

Anh ta vừa lên tiếng, cả phòng ăn lập tức im lặng như tờ, dường như để không khiến tôi khó xử, mọi người liền chuyển sang những đề tài vô thưởng vô .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...