"Tuy mẹ chồng tôi đã nhận tội, ngày Nữu Nữu mất tích, bà ấy căn bản không hề tiếp với Nữu Nữu, thậm chí còn chưa từng gọi điện!"
"Vì , tôi mới vẫn luôn không nghi ngờ đến mẹ chồng."
Theo lời Tạ Tri Vi, ngày con mất tích, chồng đang đi công tác, bố chồng và em chồng đột nhiên đến thăm, không lâu sau em họ cũng đến chơi một lúc, sau đó đứa bé liền biến mất.
"Tôi đã xem camera trong nhà, không có gì bất thường, tôi không biết bọn họ đã đưa Nữu Nữu đi bằng cách nào... bọn họ có vấn đề, bọn họ nhất định có vấn đề!"
Tạ Tri Vi trợn to mắt, trong mắt đầy tơ m.á.u.
Tôi cau mày hỏi ngược lại: "Vậy nên đã đưa tất cả bọn họ đến biệt thự?"
Tạ Tri Vi gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Tôi chỉ muốn dọa bọn họ, tìm ra hung thủ thật sự, không ngờ lại thực sự xảy ra chuyện."
"Thẩm đại sư, sau khi gặp Nữu Nữu, có cách nào xác nhận hung thủ Nữu Nữu không?"
Tôi không trực tiếp trả lời, trầm ngâm nâng cằm lên:
"Đi xem thử đã."
Cửa phòng ngủ không đóng hoàn toàn, hé mở một khe hở, bên trong tối om.
Vừa đến gần, một mùi m.á.u tanh nồng nặc liền xộc vào mũi.
Ngoài ra, còn kèm theo một mùi hôi thối khó tả, giống như thịt lợn và trứng thối bị thối rữa dưới nhiệt độ cực cao, khiến người ta buồn nôn.
Tôi cau mày, bước lên trước đẩy cửa phòng.
"Cạch" một tiếng, đèn trong phòng Tạ Tri Vi bật lên.
Một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt tôi.
Sàn nhà, tường, trần nhà, bàn ghế, ga trải giường... tất cả những nơi ánh mắt có thể thấy, đều là vết m.á.u loang lổ.
Nhìn theo những vệt m.á.u loang lổ đó:
Trên bức tường chính giữa phòng ngủ, có một lỗ hổng lớn đục ra, ở giữa lỗ hổng nằm một t.h.i t.h.ể nhỏ bé trắng bệch, tổng cộng bốn mươi chín cây đinh trấn hồn đóng vào tứ chi bách hài của bé.
Cô bé trợn to mắt, hốc mắt trống rỗng " chằm chằm" vào mọi thứ trong phòng -
Đôi mắt của bé, mà đã bị người ta móc ra.
Mặc dù đã bật đèn khắp phòng, vẫn có một bầu không khí âm u đáng sợ lan tỏa xung quanh.
Tôi khịt mũi, ngửi thấy mùi vị của cái c.h.ế.t.
"Sao... sao có thể..."
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tạ Tri Vi như phát điên.
Chỉ thấy ấy lao đến bức tường, vẻ mặt không thể tin nổi: "Không thể nào, sao lại thế này... sao lại thế này?!"
"Là ai... rốt cuộc là ai?"
Tôi cau mày cảnh tượng trước mắt.
Thấy Tạ Tri Vi gần như phát điên, tôi thở dài, giơ tay lên, một luồng ánh sáng xanh lục nhạt chui vào gáy Tạ Tri Vi.
Cơ thể Tạ Tri Vi khựng lại, thần sắc trở nên tỉnh táo.
"Cô phát hiện ra điều gì?", tôi hỏi.
Tạ Tri Vi quay đầu con trong bức tường, từng chữ, từng chữ, giọng đầy phẫn uất: "Mắt của Nữu Nữu không còn nữa."
"Mấy ngày trước, lúc tôi vừa báo án rõ ràng vẫn còn!"
Mắt không còn nữa?
Bạn thấy sao?