Tạ Hân Nhiên đột nhiên quay người lại, khẽ gọi:
"Bác trai, bác ."
Tôi nhân lúc ta không ý, co người vào góc tường, lấy điện thoại ra.
11:58.
C.h.ế.t tiệt, còn hai phút nữa.
Cho dù hương khói có thể tạm thời chống đỡ tà thần, tôi cũng không thể đánh lại ba người bọn họ.
Chẳng lẽ hôm nay tôi thật sự phải c.h.ế.t ở đây sao?
Tôi chằm chằm vào đèn trần trong phòng tắm, trong lòng dâng lên một cảm giác tuyệt vọng.
Tạ Hân Nhiên ở cửa đột nhiên tránh sang một bên.
Một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở cửa.
Tôi người đó, nước mắt không kìm tuôn rơi:
"Mẹ, tại sao? Tại sao mọi người lại như , chẳng lẽ con không phải con của bố mẹ sao?"
Mẹ tôi tôi với vẻ mặt phức tạp.
"Mẹ cũng không muốn, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn........ thì mẹ sao lại hiến tế con của mình chứ?"
"Con biết đấy, mẹ không thể sống thiếu Tiểu Diệu, tin rằng con cũng muốn mẹ vui vẻ đúng không? Mẹ thay em con cảm ơn con, cả nhà chúng ta sẽ luôn nhớ đến con."
"Đường Đường, hãy yên nghỉ."
"Nói nhảm với nó nhiều như gì?"
Giọng trầm thấp lạnh lẽo của bố tôi vọng vào từ cửa, "Tôi thấy nó chỉ muốn câu giờ, để nữ đạo sĩ c.h.ế.t tiệt kia vào đây."
Âm mưu bị vạch trần,
Tôi không chịu nổi sự tuyệt vọng nữa, ngã ngồi xuống sàn nhà.
"G.i.ế.t nó, Tiểu Diệu sẽ trở về!"
"G.i.ế.t nó!"
"G.i.ế.t nó!"
Giọng bố tôi càng lúc càng lớn, như thể đánh thức một tồn tại nào đó không rõ trong cơ thể.
Tôi ông ta gần như phát điên lao đến cửa, xé nát tấm ván gỗ vỡ vụn, lao nhanh về phía tôi.
Những mảnh gỗ sắc nhọn đâm vào tay ông ta m.á.u me đầm đìa, ông ta dường như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
Trong tuyệt vọng, tôi nhắm mắt lại.
Nhưng lại cảm thấy một luồng hơi ấm phả vào mặt.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc lan tỏa trong phòng tắm.
Tôi...không c.h.ế.t?
Cơn đau dự kiến đã không đến.
Tôi khó hiểu mở mắt ra, thấy một đôi mắt đen kịt.
Bạn thấy sao?