24.
Góc của Lý Huyền Khánh.
Hắn chưa bao giờ nghĩ Chúc An Ninh lại có thể ra chuyện dứt khoát như , hoàn toàn không để lại chút đường lui nào.
Trước đây, nàng không phải như thế. Nàng chưa từng trái ý hắn trong bất kỳ việc gì.
Từ lần đầu tiên hắn đến nhà họ Chúc để cầu hôn, hắn cứ nghĩ nàng, con út tể tướng cưng chiều nhất, là khinh thường hắn.
Dù gì, dòng dõi bên mẹ hắn cũng yếu kém, bản thân lại không hoàng thượng trọng dụng.
Huống hồ, khi ấy tể tướng đã định gả nàng cho thái tử.
Vậy mà nàng tuyệt thực suốt ba ngày, ép tể tướng phải đồng ý cho nàng kết hôn với hắn.
Hắn nghĩ nàng thích vẻ ngoài của hắn, bởi từng có lần nàng trèo lên bức tường cao để lén hắn, tưởng hắn không phát hiện.
Sau khi thành thân, nàng thay đổi, trở nên dịu dàng, ân cần chăm sóc hắn.
Nhưng hắn lại không thích điều đó. Hắn còn nhiều việc quan trọng phải , không thể suốt ngày ở trong vương phủ cùng nàng.
Hắn có dã tâm, hắn không cam tâm một hoàng tử bị chèn ép.
Hắn muốn trở thành người cai trị thiên hạ.
Nhưng hắn cũng không thể để nàng nhận ra. Ít nhất, trách nhiệm của một người trượng phu hắn phải giữ trọn.
Chỉ là, hắn lặng lẽ cho thêm dược liệu tránh thai vào hương liệu nàng thường dùng.
Hắn tuyệt đối không thể để một đứa trẻ mang dòng máu nhà họ Chúc ra đời.
Nàng không hề biết gì, hết lần này đến lần khác giúp hắn tranh thủ cơ hội từ tể tướng, thậm chí còn cùng hắn ra biên cương trấn thủ.
Còn hắn, cũng không nàng thất vọng, từng bước một thành công, từng bước thăng tiến.
Cuối cùng, năm năm sau, nhờ vào công lao nơi chiến trường và những kế hoạch tỉ mỉ, hắn lật đổ thái tử, bước vào Đông Cung.
Hắn có thể cảm nhận , nàng thật lòng thích hắn.
Nhưng hắn không thể để mình lòng với nàng.
Tể tướng vẫn luôn ủng hộ thái tử trước đó, thường xuyên khuyên hoàng thượng phế truất hắn để đón thái tử về.
Hắn không thể dung thứ điều này.
Hơn nữa, hắn còn có Ảnh Tuyết, thanh mai trúc mã luôn âm thầm ủng hộ hắn.
Vậy nên, sau khi đăng cơ, việc đầu tiên hắn là xử trảm cả gia tộc nhà họ Chúc.
Việc thứ hai là phong Ảnh Tuyết phi.
Hắn vốn không định đến Chúc An Ninh. Chỉ cần nàng yên lặng ở trong tẩm cung của hoàng hậu là .
Nàng đã ở bên hắn bảy năm, hắn nguyện dành vị trí hoàng hậu cho nàng.
Nhưng nàng không ngừng cầu xin cho tể tướng, thậm chí còn ra tay Ảnh Tuyết bị thương.
Hắn hỏi nàng tại sao lại đánh người, nàng là Ảnh Tuyết ra tay trước, nàng chỉ tự vệ.
Ảnh Tuyết phủ nhận, các cung nữ cũng đồng loạt chứng cho nàng ấy.
Hắn đưa nàng vào lãnh cung.
Nàng dần không còn cầu xin nữa.
Câu cuối cùng nàng với hắn: "Là ta sai rồi, đã vọng tưởng quá nhiều."
Rồi nàng bình thản bước vào lãnh cung.
Bình thản, giống hệt dáng vẻ khi nàng bước vào phòng phẫu thuật hôm đó.
Trong phòng phẫu thuật hôm ấy, còn có thứ gọi là “hệ thống.” Hắn có thể nghe thấy tiếng của nó không biết nó ở đâu.
Hắn nghe thấy hệ thống sẽ thu hồi đứa con của hắn.
Sau đó, một luồng sáng trắng từ bụng nàng bay ra, bị bỏ vào một chiếc lọ màu xanh đậm.
Các đại thần bàn tán, luồng sáng trắng đó có lẽ là linh hồn của đứa trẻ.
Hắn tận mắt thấy con mình biến mất.
Nàng còn cầu hệ thống xóa ký ức của nàng. Nàng muốn mãi mãi quên hắn.
Lúc ấy, hắn còn nghĩ chuyện này là điều hoang đường. Làm sao ký ức có thể xóa là xóa ?
Hắn nghĩ nàng chỉ đang cố chọc tức hắn.
Nhưng khi nàng tỉnh lại, nàng thực sự không hắn lấy một lần.
Nàng sống một cách tự nhiên, không giống như đang giả vờ không thấy.
Nàng thực sự đã quên hắn.
Khoảnh khắc đó, tim hắn như bị xé rách.
Khi nàng chống đối hắn, mắng chửi hắn, hắn cũng chưa từng có cảm giác như .
Nhưng lúc nàng quên hắn, hắn lại thấy như bị một lưỡi dao đâm thẳng vào tim.
Hắn tự nhủ không sao. Hắn vẫn có thể thấy cuộc sống của nàng.
Chỉ cần còn thấy nàng, tức là nàng vẫn chưa rời xa hắn.
Hắn thấy học trò của nàng nhờ nàng dạy kiếm thuật. Nàng ngơ ngác bảo mình không biết.
Hắn thấy Trần Kính hẹn nàng đi ăn, nàng soi gương chỉnh trang rất lâu, rồi xinh đẹp đi gặp hắn ta.
"Nữ nhân vì người mình thích mà đẹp."
Hắn nhận ra, khi không nhớ đến hắn, nàng cũng có thể lòng với người khác.
Họ cùng nhau ăn uống, xem phim, mấy ngày liền ở bên nhau.
Trần Kính nắm tay nàng, rằng từ thời cấp ba ngồi cùng bàn với nàng, hắn ta đã thích nàng.
Sau đó, hắn ta tiến tới, hôn nàng.
Nàng không từ chối.
Hắn giận dữ, dù hắn gọi tên nàng bao nhiêu lần, nàng cũng không nghe thấy.
May thay, sau đó nàng không còn gặp Trần Kính nữa. Linh Dạng hỏi nàng tại sao không đi gặp.
Nàng nhíu mày:
"Mình rất thích Trần Kính, trong lòng cứ như có tiếng , bảo mình đừng sa vào nữa, nếu không sẽ chịu khổ rất lớn."
Thì ra, nàng vẫn có cảm giác. Dù kẻ khiến nàng đau khổ là hắn.
Nhưng hắn vẫn mong nàng nhớ lại. Hắn có thể xin lỗi nàng.
Đáng tiếc, hai năm trôi qua, nàng vẫn chẳng nhớ gì.
Hai năm ấy, có không ít người theo đuổi nàng, nàng đều từ chối.
Nàng chìm đắm vào học hành, tuyển thẳng lên cao học, thậm chí còn đi dạy nguyện.
Học trò nàng là ngôi sao sáng lấp lánh.
Ở Đại Lương, quan viên nông theo phương pháp của nàng đã tìm lúa dại ven biển để trồng, đạt vụ mùa bội thu.
Cục dệt may tăng tốc độ sản xuất, y quan cũng điều chế ra nhiều loại thuốc chữa bệnh hiệu quả.
Ngày càng nhiều nữ tử Đại Lương biết đọc biết viết.
Họ bước ra khỏi nhà, thậm chí còn hô vang khẩu hiệu "Nữ tử có thể gánh nửa bầu trời."
Đại thần trong triều khuyên hắn không thể để mặc nữ tử như , nếu không sau này họ sẽ chẳng còn thuận theo nam nhân nữa.
Hắn không nghe, vì hắn thấy thế giới mà nàng vẽ ra cho nữ tử còn hưng thịnh và mạnh mẽ hơn Đại Lương nhiều lần.
Hắn muốn xem, những nữ tử mà nàng dạy dỗ sẽ mang đến điều gì cho Đại Lương.
Ngày qua tháng lại, hắn đã quen với việc mỗi ngày đều ngẩng đầu nàng.
Hắn nghĩ, có thể thấy nàng như là đủ rồi.
Nhưng rồi một buổi sáng, hắn lại nghe thấy tiếng của cái gọi là hệ thống kia.
"Xong rồi xong rồi, phát sóng bên này quên tắt, về thế nào cũng bị ."
Hắn có dự cảm không lành, vội vàng chạy ra ngoài mà không kịp đi giày.
Cuối cùng, hắn chỉ thấy một ánh sáng lướt qua.
Hắn không thể gặp nàng lần cuối.
Thế là hắn dốc hết sức lực để tìm đến thế giới của nàng.
Hắn dẫn quân chinh chiến đến tận ngoài cửu châu, không nơi nào có bóng dáng nàng.
Năm hắn ba mươi chín tuổi, bệnh nặng khó qua khỏi.
Lúc sắp ra đi, hắn thấy một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi bước vào tẩm cung.
Tiếng quen thuộc của hệ thống lại vang lên: "Đây chính là cha ruột của ngươi."
Thì ra đó là con của hắn và nàng.
Hắn muốn cậu lại gần hơn, muốn kỹ khuôn mặt của cậu.
Nhưng giọng lạnh lùng của thiếu niên vang lên:
"Thì ra kẻ cặn bã là như thế này. May mà ta giống mẹ."
Rồi, thiếu niên quay lưng bỏ đi, không hề ngoảnh lại.
Hắn cuối cùng vẫn là, gia đình tan nát, chẳng giữ gì.
Bạn thấy sao?