Một tháng sau----
Nhà hàng lẩu trà sữa mới khai trương của tôi ở Địa phủ.
Vừa mở cửa, tôi đã thấy một bóng dáng quen thuộc trong số những vị khách đã ghé.
Tôi ngước lên để kỹ hơn nhận ra rằng cái bóng lại biến mất.
Mãi đến khi tôi xong việc và bước ra khỏi cửa hàng, tôi mới ý đến một bóng đen đang nép sang một bên, thấy tôi đi tới, bóng đen đó mới dám chào tôi: “Hồng Chúc, cảm ơn đã giải nỗi oan trước đây của tôi. Tôi còn có việc muốn nhờ giúp đỡ."
Khuôn mặt bóng đen dần dần rõ ràng, tôi kỹ hơn, hóa ra là cậu bé vô gia cư bị Thẩm Thanh Thu bóp cổ chết một tháng trước.
Nhưng bây giờ trông cậu ấy đã ổn hơn.
Cậu ấy không chỉ mặc quần áo mới, giày mới mà còn sạch sẽ ngăn nắp, đôi mắt cậu không còn vẻ đau khổ như khi bị đói nữa.
Cậu xấu hổ xoa xoa tay: “Tôi thấy suốt ngày bận rộn nên không dám phiền .”
Tôi cảm thấy kỳ lạ.
Thẩm Thanh Thu đã người, phiên tòa ở địa phủ còn chưa kết thúc, nên không thể thả về âm phủ sớm như , ai đã nuôi cậu tốt như ?
Cậu ấy thấy vẻ bối rối trong mắt tôi, càng xấu hổ hơn: “Là cư dân mạng trong phòng livestream của đã đốt cho tôi. Khi còn sống tôi chưa bao giờ ăn một bữa no. Tôi không ngờ rằng sau khi chết mình sẽ trở nên nổi tiếng trên mạng. Bây giờ tôi có đủ cơm ăn áo mặc.”
“Nhưng mỗi lần ăn no tôi lại thấy buồn và khó chịu.”
Lúc trước, tôi có một em luôn mang đồ ăn cho tôi mặc kệ mặc trời mưa hay gió.
“Trời lạnh em còn trộm quần áo ở nhà mạng đến cho tôi.”
“Trên người em luôn có vết thương dù lớn hay bé.”
“Những vết thương cũ vừa lành thì những vết mới lại xuất hiện.”
“Tôi tưởng em ấy bị gia đình đánh vì lén mang đồ cho tôi, cho đến đêm tôi chết tôi mới biết sự thật.”
“Đêm đó, em ấy lê đôi chân khập khiễng mang bánh mì cho tôi, tôi dáng vẻ nhợt của em sao ăn .”
“Sau khi tôi hỏi đi hỏi lại, lúc đó tôi mới biết rằng người mẹ duy nhất thương em đã qua đời vào ngày hôm đó. Mẹ em vừa qua đời, ngày đêm đó bố em đã dẫn nhân đến sống trong nhà và thậm chí còn đánh gãy một chân của em!"
Có lẽ gần đây tôi đã ở trong phòng livestream quá lâu và chưa ổn định về mặt cảm , tôi có chút cảm sau khi nghe những lời của cậu ấy.
Tôi vừa bối rối vừa tức giận: “Ý cậu là, bố và nhân của ấy đã đánh gãy chân coo bé ngay sau khi mẹ bé qua đời?
Tại sao?”
Cậu ấy nắm chặt tay lại tức giận: “Bởi vì em ấy ôm ảnh mẹ em ấy khóc đến khi ngủ quên, cha và nhân của em ấy quay lại, họ thấy em vẫn đang ngủ và chưa nấu ăn … Hồng Chúc, có cách nào để cứu em ấy không?"
Cậu ấy cầu xin tôi nhiều lần, và cuối cùng thậm chí còn quỳ xuống trước mặt tôi: “Chỉ cần cứu em ấy, tôi sẽ cho mệnh của mình!”
Tôi đỡ cậu ấy dậy: “Tôi cần mệnh của cậu gì?”
“Nhanh lên, tối nay hãy vào giấc mơ của bé nhé.”
“Bảo bé đến gặp tôi vào buổi livestream ngày mai.
"Nếu đúng như cậu , tôi sẽ thẩm vấn trước cha ruột và mẹ kế của bé thay cho bố tôi!"
Bạn thấy sao?