Livestream Bán Đồ Tang [...] – Chương 7

13.

Nhìn Ngưu San San vì những tội ác tày trời mình đã mà bị kéo xuống 18 tầng địa ngục chịu tra tấn Lương Kiến Bân trông cực kỳ vui vẻ.

Anh ta thậm chí còn khoanh tay và tôi đầy khiêu khích:

“Cô có thể đọc sổ sinh tử của tôi tùy thích! Dù sao thì tôi chưa từng ai và cũng chưa từng phạm tội gì. Nhiều nhất là tôi đánh vợ con và tìm nhân . Nếu tôi như mà xuống địa ngục, xem trên đời này, có người đàn ông nào chưa từng chuyện như tôi?”

Tất cả các bình luận đều công kích ta:

[Anh ơi, đừng bôi nhọ đàn ông chúng tôi! Ít nhất là tôi không như !]

[Gì kì zậy cha…tôi đề nghị tự mình tách khỏi cộng đồng, đừng dây dưa với chúng tôi, không xứng!]

Tôi đóng cuốn sách sinh tử của ta lại, thong thả đi về phía ta: “Thật ra tôi gì cũng không quan trọng, chủ yếu là xem thái độ của vợ , nếu ấy chịu tha thứ cho thì có thể quay lại ngay.”

"Nhưng cho dù có quay lại, nghĩ là luật pháp và cảnh sát ở dương gian không có mắt sao?"

Vừa , tôi lại chuyển VCR sang dương gian. Trong ảnh, cảnh sát đã tới cửa, đang thảo luận chung quanh Ngưu San San và Lương Kiến Bân đang nằm trên mặt đất:

"Đội trưởng, chúng tôi phát hiện ra rằng Ngưu San San đã chết.”

"Lương Kiến Bân đâu?"

"À, ta không sao. Anh ấy chỉ đang ngủ thôi, không thể đánh thức ."

"Vậy thì đợi ấy tỉnh lại rồi đưa đi thẩm vấn. Đã có hàng chục nghìn người chỉ đích danh ta vì tội uy hiếp vợ nhảy lầu tự sát, việc này đã cấu thành tội phạm hình sự "

“Được rồi Đội trưởng!”

Lương Kiến Bân xem xong VCR, vẫn không để vào mắt: “Tôi đã với rồi, là Hồ Nhã Lệ một mình nhảy mà! Nếu ra tòa cùng lắm chỉ là tranh chấp gia đình thôi. Sau khi tôi quay về, nhất định sẽ tìm ra luật sư giỏi nhất để bào chữa!”

Khu bình luận tràn đầy sự tức giận:

[Đừng điều này, tuyến vú của cư dân mạng sẽ nổi u vì sự tức giận này!]

[Bạn có biết PUA là gì không? Cái này thuộc về tinh thần ngược đãi!]

[Toàn mạng bỏ vốn! Nếu ông dám tìm luật sư, chúng tôi sẽ đến ám sát ông!]

Tôi đã vứt cuốn sổ sinh tử của Lương Kiến Bân, thành thật mà , loại cặn bã này quá tầm thường. Cả đời thậm chí còn chưa từng nhận giấy khen khi đi học, bố mẹ không họ hàng không thương, may mắn duy nhất trong đời là tìm một người vợ có phúc lớn như Hồ Nhã Lệ.

Nhưng người như hắn quá tham lam, cuối cùng chắc chắn sẽ mất tất cả.

Tôi ta:

“Đúng là ông chưa từng ai cả.”

“Nhưng, ông có nghĩ mình có thể quay trở lại dương gian không?”

“Lương Kiến Bân, về phía sau ông. Ông có nghĩ rằng bag ấy… sẽ để ông quay lại không?”

Lương Kiến Bân quay người lại, trong mắt khinh thường dần dần chuyển thành kinh hãi.

Vợ ông ta vốn bị đập vào ghế, bị dây sạc siết cổ, dùng tay ghim vào bồn tắm, giờ toát ra khí chất như ma, trừng mắt ông ta hung dữ khiến da đầu ông ta tê dại.

Tôi với Hồ Nhã Lệ:

"Tôi đã kiểm tra rồi, Lương Kiến Bân sau khi chết sẽ rơi vào đạo súc sinh. Trong nhà bà có thiếu một con chó không? Hay là cái gì khác?"

Lúc này, cơn giận của Hồ Nhã Lệ càng sâu hơn nhiều, ta nửa miệng trừng mắt Lương Kiến Bân:

“Những gì nợ tôi và Kiều Kiều tôi sợ mấy kiếp cũng trả không hết ? Hay thế này đi, tôi có một ý tưởng hay. Ông có muốn nhận nó không?

Lương Kiến Bân người phụ nữ từng bị ta giẫm lên, bây giờ ấy đáng sợ đến mức thậm chí không đủ can đảm để lại lần nữa.

Anh ta không khỏi lùi lại vài bước, thậm chí còn chạy tới trước mặt tôi và cầu xin tôi:

"Xin hãy để tôi trở lại dương gian! Nếu không, hãy để tôi xuống địa ngục! Hồ Nhã Lệ bây giờ hận đến mức chỉ muốn lột da tôi, tôi không muốn nghe ta !”

Tôi ngoáy ngoáy lỗ tai với người xem trong phòng livestream:

"Chuyện gì ? Tôi hình như không nghe thấy. Còn mọi người thì sao?"

Tất cả bình luận cũng đều học theo tôi:

[Tôi chỉ nghe thấy tiếng chó sủa chứ không nghe thấy ai chuyện!]

[Bạn có nghe thấy không? Dù sao thì tôi cũng không nghe thấy.]

[Sau nhiều năm bị bạo hành trong gia đình, ông ta xứng đáng nhận bất cứ sự trả thù nào mà ấy muốn!]

Hồ Nhã Lệ đi về phía tôi:

"Hồng Chúc, có thể cho tôi biết, tên cặn bã này dương thọ còn lâu không?"

Tôi buột miệng :

"Hắn có sống lâu hay không là tùy . Nếu tha thứ cho hắn, hắn còn năm mươi năm, nếu không tha thứ cho hắn, hắn sẽ lập tức đi vào đạo súc sinh.”

Hồ Nhã Lệ không chút do dự:

"Được rồi, bây giờ để hắn đi đi. Bất quá, tôi muốn hắn đời đời kiếp kiếp trở thành một con heo trong trang trại heo của tôi. Từ nay về sau, mỗi một mảnh máu thịt hắn nuôi ra đều sẽ trở thành tiền trong túi con tôi, chỉ có cách này mới có thể xoa dịu lòng hận thù của tôi đối với hắn!”

Lương Kiến Bân đã thấy Hồ Nhã Lệ heo. Tiếng kêu của con heo khi bị dao đ//âm vào cổ chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến hắn rùng mình!

Ông hoảng sợ, thậm chí còn chạy tới quỳ xuống trước mặt con :

"Kiều Kiều, ta là bố của con! Con có thể chịu nổi khi thấy bố con biến thành heo không? Hãy cứu bố! Hãy cầu xin mẹ con! Mẹ con nhất đinh nghe theo con. Làm ơn Kiều Kiều! Con đừng thấy chết mà không cứu…”

Kiều Kiều vẻ mặt lạnh lùng:

"Từ nhỏ bố không xem con như một con người, bây giờ con chỉ nghe lời mẹ."

Lương Kiến Bân lo lắng: "Lương Kiều Kiều! Con mẹ nó, mày là muốn ăn thịt tao à! Mày là đồ đại nghịch bất đạo, về sau sẽ bị trời tru đất diệt.”

Kiều Kiều quay mặt đi:

“Ồ, từ nay họ của con sẽ không còn là Lương nữa, họ của con sẽ là Hồ.”

“Mày!”

Lương Kiến Bân trợn mắt tức giận đến ngất đi.

Tôi xua tay : “Đặt ông ta vào trang trại heo của Hồ Kiều Kiều ngay.”

“Chờ một chút.”

Tôi suy nghĩ một lúc, “Đừng cho ông ta canh Mạnh Bà, ông ta không xứng đáng.”

"Tôi muốn ông ấy hiểu rõ ràng rằng ông ấy đã trở thành một con heo, chỉ bằng cách này ông ta mới nhớ những ngày mà ông ấy vẫn có thể là một con người!”

Những bình luận chúc mừng gửi đến:

[Cảm ơn Hồng Chúc đã chữa khỏi cơn cáu kỉnh của tôi.]

[Cảm ơn Hồng Chúc vì đã chữa khỏi chứng trầm cảm của tôi.]

Kết thúc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...