Cô tự hỏi, liệu cha mẹ thấy cảnh này, họ có lòng thương cho đứa con mình đã nuôi dưỡng gần hai mươi năm. Nhưng lắc đầu, bật cho vọng tưởng thiển cận của mình bởi lẽ… những điều họ mang tới, còn khiếp đảm hơn những gì đã trải qua từ lúc trưa cho tới hiện tại.
Có khi bán , cha mẹ cùng Ngọc Kiều và em trai đang mở tiệc ăn mừng cũng nên.
Linh Thảo nghĩ tới đây, nước mắt đột ngột chảy ra, tiếng nức nở không dám cất lên mà lặng lẽ nuốt vào bởi rất sợ… hai người đang ở cùng không vui… hoặc khiến họ phật lòng thì tương lai của càng thảm hơn. Cô khẽ chùi nước mắt, không dám nghĩ linh tinh, tìm đủ mọi cách để bản thân không nghĩ ngợi những điều buồn bã… Linh Thảo dời đầu óc mình sang việc đi học, tiếp tục đến trường, nhờ thế, tâm trạng dần tốt hơn.
Khoảng một tiếng sau, chiếc xe chạy liên tục với tốc độ cao cũng dừng lại, đèn ven đường hắt vào chói mắt, phải dụi vài lần để lớp sương mỏng che chắn tầm biến mắt. Cô nghe tiếng xe, dù về đêm hoạt của con người vẫn không dừng lại… nghĩa là tạm thời an toàn, không phải đưa đến biên giới… Linh Thảo vô tư nghĩ thế mà quên mất việc buôn bán người chưa hẳn chỉ ở biên giới, mà tất cả mọi nơi điều có khả năng, đặc biệt nơi đông đúc thì những hành vi trái phép lại dễ dàng qua mắt pháp luật hơn.
Tuy nhiên, Linh Thảo không nghĩ sâu xa, với hiện tại, chỉ cần nơi đông người đã đủ xoa dịu tâm trạng bấn loạn của .
Ông Hữu đậu xe vào bãi, sau đó họ mới bước xuống, rất nhiều ngôi nhà cao tầng thẳng tít trên cao khiến Linh Thảo nhất thời qua mắt.
Vợ chồng họ dắt vào tòa nhà cao nhất trong tất thảy các khu quanh đây bị bảo vệ chặn lại. Ông Hữu đưa cho họ tấm thẻ và thì thầm điều gì đó mà chẳng nghe người bảo vệ gật gù với thái độ vui vẻ và cho họ đi tiếp tục.
Khi vào thang máy, con số ông ấy bấm, Linh Thảo thốt ra tiếng ngỡ ngàng:
- Cao quá.
Bà Phương bình thản đáp:
- Ừm. Thành Nghiêm thích chỗ này. – Bà không khó chịu trước sự bất ngờ của trẻ, bởi chính bà cũng thấy nơi đây quá cao. Từ trước đến nay, gia đình bà đã quen sống theo kiểu nhà độc lập, xây nơi mặt đất nên khi cháu trai bảo sống ở nơi chót vót này, bà lập tức can ngăn dĩ nhiên, đứa cháu này của bà không nghe theo. Nó luôn theo ý mình nên… dẫn đến trạng hôm nay.
Linh Thảo không nhận thấy sự suy tư của bà Phương, trong mắt , bà cũng không quá khó khăn như lúc đầu, nghĩ thế, thành thử bạo gan, e dè hỏi thêm:
- Anh ấy ở đây sao bà?
Bà gật đầu, :
- Nhưng hiện tại nó không có.
Linh Thảo ngập ngừng:
- Vậy… - Lời yếu ớt của chưa tròn câu đã bị bà ấy ngắt ngang:
- Linh Thảo, ta biết con có nhiều chuyện thắc mắc tới một lúc phù hợp, cháu sẽ tự khắc biết.
Trước âm giọng dứt khoát và khí thế nữ vương áp bức của bà, rụt người, nhỏ yếu đáp:
- Vâng. – Bấy giờ mới ý thức hành quá đà và vô tư của mình.
Thấy gương mặt tái xanh của , bà bất chợt :
- Còn nữa… chúng ta không phải buôn người, cũng không có ý cháu nên đừng tự doạ chính mình. – Một nội dung chẳng mấy liên quan trong cuộc trò chuyện hiện tại bà nghĩ cần phải rõ để thông suốt.
Bởi vừa rồi trên xe, bà biết đang khóc, đang sợ hãi bà phớt lờ xem như chẳng thấy. Bà hiểu đang không tin tưởng vợ chồng bà.
Bà Phương nghĩ tới đây chợt chau mày, nghiêm giọng nhắc nhở:
- Dù có chuyện gì xảy đến, cũng đừng nghĩ tới việc trốn chạy.
Tính cách của vốn đã yếu ớt, bây giờ trước uy quyền của bà Phương, càng trở nên thảm , thật muốn mình giống một con ốc, có thể tuỳ ý rút vào chiếc vỏ để tránh những hiểm nguy bên ngoài.
Thang máy họ đi trên hành lang thêm một đoạn và dừng lại căn hộ số 49.84. Bà Phương bấm mật khẩu và mở cửa, một hơi lạnh đột ngột xộc ra nhất thời rùng mình. Dù vào đêm, nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống nhiều vẫn không lạnh bằng phía trong phòng. Đến độ bà Phương mặc chiếc áo khác khá dày vẫn không kìm run rẩy, kéo chiếc khoá lên tới cằm.
Bà với tay mở công tắc, đèn nơi phòng khách đồng loạt mở lên, ánh đèn rực rỡ tiếc thay chúng vẫn không đủ sức xua đi không gian tối tăm đang bao trùm, bởi tất thảy gam màu của phòng khách đều là màu xám, sắc màu trầm buồn ấy pha với cái lạnh buốt thật sự khiến cho Linh Thảo e sợ. Từng lớp gai ốc của đều thay phiên nổi lên.
Cô chẳng biết phải diễn tả thế nào thực tế nơi đây rất lạ. Căn biệt thự rộng lớn vừa rồi ít nhất cũng tạo cảm giác an toàn, và giống với một nơi ở. Còn căn hộ này không xem quá rộng lại tạo sự mênh mông, u uất và đặc biệt thiếu hơi hướng sự sống của con người. Hơn hết… ngửi mùi nhang thoang thoảng dù chẳng thấy nơi thờ cúng ở đây.
Cũng lúc này, Linh Thảo chợt nhớ đến vừa rồi bà Phương bảo hiện “chồng” không ở đây, ngôi nhà này còn người khác ở nên mở máy lạnh và thắp nhang đậm đặc…
Cô buộc miệng hỏi:
- Ai ở đây bà? – Cô chỉ muốn biết họ là ai bởi thời gian tới họ sẽ ở cùng với nhau nên ít nhiều muốn biết về đối phương đôi chút.
Bà Phương như cũ:
- Thành Nghiêm hiện nó đi vắng.
Linh Thảo ngây ngô:
- Ý con còn ai ở đây. Mùi nhang rất nồng, ấy vừa mới đi khỏi sao?
Bà Phương nghe thế, sắc mặt có chút biến đổi, hiếm khi bà lưỡng lự, lời lẽ qua loa:
- À ừm… cứ cho là đi.
Từ lúc gặp mặt, dường như đây là lần duy nhất bà do dự, Linh Thảo nhận ra không dò hỏi đến cùng, kịp lúc dừng lại để tránh cho bà bực mình giống khi nãy, trả lời:
- Vâng.
Bà Phương đứng lặng phòng khách một vòng, tầm mắt ở cửa phòng đóng kín với đôi mắt đượm buồn nhanh chóng xua đi tâm trạng u ám, dặn dò :
- Linh Thảo, sau này cháu ở lại đây. Thành Nghiêm khá khó tính nên đồ dùng của nó đừng tuỳ tiện chạm vào.
- Dạ… - Cô như cũ, hoàn toàn không phản kháng.
Bà ngập ngừng:
- Với lại… có gì lạ xảy đến cùng đừng quá hoảng loạn.
- Dạ. – Cô thấy lời bà cực kì không ổn, tựa như những chuyện trải qua sắp tới… sẽ vượt khỏi tầm tưởng tượng của mình.
Bà Phương thấy chẳng phản ứng gì cũng tạm thời yên tâm, bà chồng mình, :
- Vậy chúng ta đi đây…
Linh Thảo trố mắt, giật mình, gần như không thốt ra nổi thành lời:
- Một… một… mình con ở đây?
Bà Phương mạnh mẽ:
- Ừm. Nơi đây an ninh rất tốt, đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ cho người mang đồ ăn tới, đường lạ con hạn chế ra ngoài. Muốn đi đâu phải hỏi ý ta, không tự ý theo mình.
Họ dứt lời, không nán lại để thấy sự chống cự mờ nhạt của . Họ thật sự đi khỏi đây, căn hộ xa lạ chỉ còn duy nhất ở. Tuy bà ấy đảm bảo ngôi nhà này không có người khác luôn cảm thấy người khác về mình, ánh mắt ấy luôn dán chặt vào không rời.
Cô dáo dác quanh chẳng thấy ai. Không gian yên ắng đến độ có thể nghe nhịp thở của mình, và tiếng đồng hồ tí tách trên vách tường. Cô ngẩng lên trông trời mau sáng chỉ mới ba giờ năm phút, còn đến hơn hai tiếng để thấy tia sáng đầu ngày.
Linh Thảo không ý định chợp mắt, dự định sẽ thức tới khi mặt trời nhô cao chẳng hiểu vì đâu mí mắt trĩu nặng. Cô chưa từng trải nghiệm thuốc ngủ đã từng tìm hiểu, có lẽ trạng của chẳng khác kẻ uống thuốc an thần nặng đô nên tức khắc rơi vào mê man. Lúc nhắm mắt, đồng hồ trên tường điểm đúng ba giờ bảy phút, đèn rực sáng đột ngột tắt hẳn, không gian lần nữa chìm vào tối tăm. Cánh cửa phòng im ắng tiếng mở cót két vọng ra, theo đó một bóng đen cao lớn đều đặn bước về phía , tiếng bước chân thuỳnh thuỵch như tô đậm loại tính cách cộc cằn của chính mình.
Linh Thảo trong mơ màng, cơ thể bị kéo vào giấc ngủ dường như linh hồn vẫn còn thức tỉnh, không quan sát bằng mắt, cảm nhận thế gian xung quanh bằng mọi giác quan còn lại. Dường như ý thức của nhận rõ có ai đó đang từng bước tới gần, không có tiếng , chỉ tiếng gầm gừ khô khan cất lên… có chút quen thuộc.
Nhưng không dừng lại ở âm thanh… một bàn tay lạnh lẽo bắt đầu chạm vào eo , nhanh chóng di chuyển đến khắp nơi trên cơ thể, tệ hơn bóng đen cao to ấy… đang bao trùm lên người …
Bạn thấy sao?