Linh Nghiêm – Chương 3

Chương 3:
Linh Thảo đang hoảng loạn trước tiếng gầm gừ thô kệch của người đàn ông, gã ta hung hăng như muốn nghiền nát kẻ phiền là . Thành thử đứng im như cách duy nhất giúp hắn nguôi giận và bảo toàn sự sống cho . Điều đó khi linh hồn rơi sâu sợ hãi còn tệ hơn từ núi cao rơi xuống đáy vực. Linh Thảo chịu đựng trăm ngàn lo lắng sâu xé mà chẳng hề hay biết, mọi thứ đã và đang diễn ra chỉ nằm trong giấc mộng của mình.

Cơ thể của vẫn còn ngồi yên trên xe, mắt nhắm nghiền, mồ hôi rịn ra làn da ướt đẫm, gương mặt nhăn nhúm, luôn trong trạng thái run gẩy. Hai vai rụt lại, rùng mạnh tựa muốn thu mình để trốn tránh mọi thứ tiếc thay, linh hồn mong manh của không thể nào điều khiển thân xác nặng nề bị bao trùm bởi khối lực vô hình cố chi phối.

Người đàn ông vẫn luôn trầm lặng thỉnh thoảng đôi mắt lại dõi về phía bên vợ mình và Linh Thảo để quan sát, ông chau mày, cất giọng:

- Xong chưa? – Câu của ông ta không rõ ràng dĩ nhiên đủ để người phụ nữ hiểu. Bà gật đầu, gương mặt giãn ra nhiều so với vừa rồi, bà ta thở phào như cuối cùng cũng trút những căng thẳng đã chịu đựng, bà trả lời:

- Tạm ổn.
Bà vừa , vừa lấy những mảnh giấy vàng đã dán lên người Linh Thảo từ lúc thiếp đi, bây giờ lại gỡ ra và đặt trong chiếc túi màu đỏ, sắp xếp chúng lại gọn gàng, bà không đóng miệng túi, lấy cây kim cắm trên một con rối nặn từ đất rút ra đâm vào đầu ngón tay của một cách dứt khoát, ghim sâu vào trong.

Linh Thảo chưa tỉnh theo bản năng co đầu ngón, giật về với tác rất khẽ, hoàn toàn không đủ để tạo nên sự chống cự nên chẳng ai quan tâm tới dáng vẻ phản kháng mờ nhạt ấy của .

Sau khi đâm xong, bà cắm kim về vị trí cũ, đồng thời nặn giọt máu của tay lên phần thân của con rối, chất lỏng màu đỏ nhanh chóng thấm sâu vào trong và dần tan biến, tựa hồ không để lại chút dấu vết nào.

Bấy giờ, bà đặt con rối vào trong chiếc túi cùng với những lá bùa vừa rồi trên người Linh Thảo, cột chặt miệng túi và cất chúng vào túi xách lớn của mình một cách thận trọng.

Người đàn ông thấy vợ mình đã xong, trầm giọng với người tài xế phía trước:

- Cậu chạy nhanh rồi! Về nhà trước mười giờ.

- Vâng. - Tài xế đang duy trì tốc độ bình thường, sau khi nghe ông , cậu bắt đầu tăng tốc để kịp thời gian ông đặt ra.

Chẳng mấy chốc, xe đã dừng ở nơi họ cần, người phụ nữ đánh thức Linh Thảo:

- Cô , dậy rồi. – Bà vỗ vào bả vai và lay cánh tay .

Linh hồn của Thảo đang lạc vào một nơi kì dị, bất chợt gọi về, bàng hoàng tỉnh giấc thoát khỏi không gian quái đản, thẳng lưng, trố mắt, tròng đen trân trân hướng về phía trước, chúng đứng yên một khoảng khá lâu mới bắt đầu chuyển , chậm rãi xung quanh với sắc mặt nhợt nhạt.

Tầm mắt của như phủ tầng sương mỏng, mất vài phút chúng mới trở về trạng thái bình thường và mới nhận thấy khung cảnh vẫn như cũ, vẫn ngồi trên xe… chuyện vừa rồi… nơi căn phòng âm u tổ chức tiệc cưới ấy nó chỉ nằm gói gọn trong mơ. Nhưng thể nào đi nữa, cảm giác chân thật và đáng sợ ấy vẫn còn in đậm trong . Giống như chúng đã từng xảy đến trong cuộc đời của mình. Đặc biệt giọng của người phụ nữ: “Vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc” vẫn còn văng vẳng bên tai .
Vô thức lẩm nhẩm theo lời mình nghe trong mơ:

- Vĩnh kết đồng tâm, trăm năm hạnh phúc. - Cô như người mê sảng thốt ra âm giọng yếu ớt của kẻ mộng du.

Đôi vợ chồng bên cạnh dĩ nhiên thấy rõ hành của họ không thấy lạ bởi chính họ hiểu sâu sắc những việc đang xảy ra. Họ im lặng, vờ như chẳng biết, mặc kệ dáng vẻ hoang mang tột cùng của hiện tại.

Linh Thảo xuống bàn tay tay mình, các đốt lẩy bẩy run hệt thời điểm cơ thể rũ rượi vì nhịn đói lâu ngày. Cô cố quan sát để tìm xem sợi chỉ đó ẩn hiện quấn trên tay trong mơ tiếc thay chẳng có.
Cơ hồ nhận thấy chút ê ẩm ở đầu ngón trỏ, vô thức thốt ra âm thanh cửa miệng theo phản xạ:

- Đau. – Cô lí nhí hệt tiếng muỗi kêu và cúp mắt xem tay mình.

Người phụ nữ mặt không biến đổi, thản nhiên :
- Vừa rồi cháu ngủ say, tay trúng vào túi xách của ta.

- Bà đưa ra một lí do rắn rỏi, với thái độ và âm giọng sắc bén của mình khiến cho đối phương dù không muốn cũng phải miễn cưỡng tin tưởng.

- Vâng. – Linh Thảo mơ hồ đáp trong đầu thoáng dâng lên một nỗi hoài nghi khôn cùng. Trực giác của ngày một trỗi dậy mạnh mẽ vì những chuyện đang xảy đến. Chỉ trong một buổi ngắn ngủi, mà trật tự cuộc sống của gần như xáo , lòng dạ đầy những ngổn ngang mà chẳng biết phải sắp xếp cách nào để chúng ngay ngắn trở về bình thường.

Bà ta nhận thấy sự nghi ngờ của , thời may, ngôi nhà hiện ra trước mắt, bà mở lời nhằm đánh tan suy nghĩ đang diễn ra trong đầu :
- Tới nhà rồi, xuống thôi.

Lúc bà ấy vừa dứt lời, xe cũng dừng lại. Người đàn ông lập tức mở cửa bước xuống. Và lần lượt họ cũng xuống xe. Linh Thảo ngơ ngẩn đứng lặng trước một nơi hoàn toàn xa lạ, thật lòng chẳng biết đây là đâu. Tuy nhiên, vẫn phần nào nhẹ nhõm, bởi chí ít, không phải rừng rậm âm u như lúc đầu lo lắng. Nơi đây đường xá rộng lớn, hai bên đường đèn phủ đầy, nhà cửa không dày đặc, dính sát nhau như ở khu vực trung tâm thành phố, nơi này mỗi căn cách nhau vài mảnh đất trống tạo nên sự thoáng mát và không khí có chút trong lành.

- Đi thôi. – Người phụ nữ nắm cổ tay dẫn vào trong.

Linh Thảo chợt ghì lại, thảng thốt:

- Không… không… - Cô giật mình lùi về sau, nhất thời chỉ muốn chạy trốn. Người phụ nữ không giữ lại, bà chỉ ung dung, giọng rắn rỏi với đang cố duy trì khoảng cách an toàn với bà:

- Linh Thảo, chỉ cần hợp tác, tất cả những mong muốn của , ta đều thực hiện… - Bà dừng lại, sau đó ung dung cất giọng một vài thứ trọng điểm.
Đại loại cho nơi ở và tiền bạc… tác mạnh mẽ nhất vào vẫn là câu:

- Ta sẽ cho học đại học.

Linh Thảo ngơ ngác, cố gắng tiếp thu và cân nhắc những điều mình vừa nghe.
Bà ta tiếp tục:

- Cô nhóc nên suy nghĩ kĩ, chỉ cần đồng ý, trong vòng một tuần, mọi hồ sơ sẽ hoàn thành để chuyển về trường mới. Cô sẽ đi học như tất cả những người ở độ tuổi của .

- Nhưng… - Linh Thảo lắp bắp, đôi mắt to tròn của chợt run lên, sự dao không thể nào tránh khỏi. Tựa mọi tế bào cảm đều hưởng ứng trước một khát vọng cháy bỏng bị chôn vùi.

Cô học tốt, rất tốt, luôn muốn học thi đỗ đại học vào ngành khảo cổ mình hằng mong ước. Cuối cùng những nỗ lực bỏ ra đều gặt hái thành tích xứng đáng khi trở thành á khoa đầu vào của ngành khảo cổ học… Nhưng ba mẹ buộc thôi học, mặc van xin tới mức nào đi nữa, họ vẫn lạnh lòng. Trước sự quả quyết của cha mẹ, đành buông bỏ ước mơ của mình, sống vật vờ như chiếc bóng trong ngôi nhà chờ ngày lấy chồng…

Thời gian trôi qua, đau khổ đã nhấn chìm hoài vọng tuổi trẻ, bây giờ, trước một người phụ nữ quái lạ, ước mơ tưởng chừng lụi tàn của nó chợt sống dậy một cách mãnh liệt.
Người phụ nữ nắm điểm chốt, ngầm đắc chí, bà nhàn nhã đánh đòn tâm lý cuối cùng:

- Nhà ta có tiền, không có thì sẽ tìm người khác từ chối ta, cuộc đời sẽ trở về hệt trước kia.

Linh Thảo mím môi, giọng tương đối nặng nề:
- Cháu đồng ý. – Cô biết rõ đây là ván cược mà xác suất giành phần thắng chưa đếm hết bàn tay vẫn liều mình… bởi không còn lựa chọn nào khác.

Phía bên kia, người đàn ông vừa trả tiền cho tài xế, vừa trầm giọng dặn dò:

- Chuyện hôm nay, cậu mở lời với ai thì sau này cậu tự lo liệu cho vợ con mình. - Ông ta không lớn tiếng hay quát nạt uy quyền toả ra ngất trời. Người tài xế khúm núm, giọng gần như lắp bắp:

- Dạ cháu biết cháu biết.

- Hừm… - Ông ta hắn giọng, không thêm lời nào, đi về phía cổng, cùng với vợ mình đi vào trong nhà. Linh Thảo nặng nhọc theo phía sau, đã tự nguyện dĩ nhiên, lòng đang gào thét sợ hãi.
Người phụ nữ xuống đồng hồ, đột ngột trở nên căng thẳng, chưa đến năm phút nữa sẽ đến mười giờ… một thời khắc vô cùng hệ trọng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...