Khi hai ả ma nữ vụt chạy mất, Linh Thảo vẫn đứng đó, màn đêm u tối bị bao bọc bởi âm khí dần tan ra không gian chẳng khá khẩm hơn là bao. Cô ngơ ngẩn với sự trơ trọi, nơi đây tương đối yên ắng, chỉ có tiếng xe ồn ào ở một vị trí khá xa chỗ đang đứng. Cô nhận ra bên kia có nhà cửa tiếc rằng đây không phải là mặt trước mà chỉ là phần phía sau đuôi của các ngôi nhà. Hơn hết chúng cũng bị bức tường cao hàng rào sừng sững chắn ngang nên không thể nhờ tới sự giúp đỡ của ai. Đặc biệt bốn bề tối om, chỉ có duy nhất ánh sáng từ các khe rãnh chiếu rọi ở chỗ đứng, thành thử quanh mờ nhạt rất khó để thấy đường đi.
Linh Thảo xoay một vòng quan sát, cố gắng định hình nơi mình đang đứng để tìm lối thoát có vẻ chẳng có triển vọng. Cô đứng giữa con đường mòn nhỏ xíu nằm giữa hai bức tường cao kều. Cô không xác định đâu là điểm đầu hay cuối nên chẳng dám nhấc chân, sợ rằng càng đi càng lạc lối.
Linh Thảo ôm nỗi run sợ với một nơi u tối ọp ẹp và đặc biệt chẳng còn tiếng của Thành Nghiêm vang lên trong đầu.
Cô cũng muốn hắn nghe lời cầu cứu thảm thiết của mình có lẽ không thể. Linh Thảo ý thức bản thân không phải thầy pháp giống hắn nên khó lòng thực hiện điều xa vời đó. Tuy nhiên, đến sau này mới vỡ lẽ, âm giọng hắn kề cạnh bên tai… hóa ra không phải nguyên nhân hắn là thầy pháp đó là việc của sau này. Hiện tại, rất trông chờ giọng của hắn. Linh Thảo chắp tay lên ngực, thử xem có thể thực hiện , lẩm nhẩm:
- Thành Nghiêm, Thành Nghiêm. - Giọng thảm thiết, tựa chừng rút cạn ruột gan của mình để gọi, hy vọng hắn có thể nghe sự chân thành của mình hắn đã không còn cho bất cứ phản hồi nào.
Bấy giờ một âm giọng vang lên phía sâu trong bên trong của con hẻm âm u…
- Có người, là một . - Họ vui sướng với nhau về phát hiện của mình khi nghe tiếng trong trẻo thốt ra.
Mặc dù có giọng hiểu đây không phải tiếng của người mình đang chờ đợi, điều đó đã đủ hoảng hốt, chưa kịp nghĩ cách chạy hoặc tìm chỗ trốn những kẻ lạ mặt, họ đã đi xông xông về phía .
Thấp thoáng thấy hai ba chàng trai ngoài hai mươi, chiều cao liêu khiêu, họ ngả ngớn về phía mình vô cùng gấp gáp và phấn khởi.
Linh Thảo chẳng cần biết họ là người hay ma, lập tức bỏ chạy, mặc kệ đường phía trước là gì, chỉ có một suy nghĩ duy nhất, phải nhanh chóng tránh xa họ.
Bởi âm thanh cợt khoái trí dõng dạc luôn đeo bám sau lưng:
- Em , tới đây rồi thì sợ gì nữa, tụi dẫn em đi chơi. - Lời lẽ của họ vô cùng mượt mà tới mức rờn rợn. Linh Thảo cảm nhận họ chẳng có gì tốt lành nên hy vọng chạy tới nơi có người. Linh Thảo ra sức chạy bước chân vẫn ngắn hơn nhiều so với chúng nên chúng nhanh chóng phóng tới, thẳng tay túm lại, hai kẻ còn lại xoay quanh, dùng đèn điện thoại rọi vào mặt , chậc lưỡi:
- Em xinh quá. - Họ vừa vừa nuốt nước bọt như thể đứng trước món mồi béo bở khiến họ thèm thuồng chưa ăn. Tuy nhiên, cơn đói khát họ không kìm vẻ ham muốn trên ánh mắt lẫn cử chỉ của mình.
Bàn tay của một gã đàn ông chạm lên hông .
Linh Thảo hoảng hốt không gạt tay họ mà dùng hết sức của bản thân đá vào hạ bộ của kẻ đang túm cổ mình. Đây là chút kĩ năng phòng vệ mà hai đã dạy ngày nhỏ, chẳng ngờ đến sẽ có ngày thật sự áp dụng.
Gã vì đau đớn vội buông và khuỵu xuống, gương mặt tím tái, nghiến răng:
- Con khốn.
Hai tên còn lại vẫn đang bàng hoàng trước điều mình đang thấy, nhờ thế nhân cơ hội chạy vụt đi. Họ không đuổi theo , đứng đó bật dõi theo.
Linh Thảo đơn thuần cho rằng họ tha cho mình đường sống ngay tức khắc đã hiểu sự vui vẻ và dửng dưng của họ khi chạy thoát. Họ cố không săn đuổi bởi nắm chắc sẽ vào đường cùng. Con hẻm nhỏ hẹp bị bức tường chắn ngang và nó cao vút phía trên, dù mọc cánh cũng chẳng thể nào bay lên khỏi thành vách.
Hai tên đàn ông lù lù đi tới, không rõ họ định gì dĩ nhiên chẳng chút tốt lành. Kẻ bị đá vào hạ bộ hất hàm, đắc ý ra lệnh:
- Để tao. - Gã xong hệt con thú hoang phóng tới nắm tóc kéo về phía gã sau đó đẩy mạnh vào bức tường sần sùi, sỏi đá lô nhô nhọn hoắt trên bề mặt.
Cô nhắm mắt, chuẩn bị đón nhận cơn đau vỡ sọ thời khắc da vừa đụng vào vách bỗng không có gì mới xuất hiện, không gian cũng im lặng tới tột cùng. Chưa tới ba giây, mọi thứ lại trở nên ồn ào với những lời tục tĩu của ba kẻ gớm ghiếc:
- Mày là thằng chó nào.
- Thằng chó chết này từ đâu ra?
Linh Thảo không nghe tiếng đáp, chỉ có tiếng thuỳnh thuỵch của cú va vào cơ thể người và âm thanh giòn giã của xương cốt gãy tan.
Linh Thảo theo phản xạ lùi về sau bình tĩnh hẳn bởi ngửi thấy mùi quen thuộc, mở mắt, quay qua khung cảnh náo loạn để thấy rõ vóc dáng cao lớn đang nắm đầu hai tên, thô bạo xô họ ngã vào kẻ còn lại, giọng lạnh lẽo thốt ra lời khinh miệt:
- Lũ cặn bã.
Chúng từ lũ oai hùm bỗng chốc lồm cồm bò tới quỳ dưới chân hắn, đầu dập liên tục, giọng nịnh nọt lấy lòng:
- Anh, tha cho em, chúng em không gì cả.
Chúng liếc qua chỗ Linh Thảo, cho rằng hắn đến đây săn mồi, mấp máy tìm cách thuyết phục hắn:
- Anh thích kiểu thứ nó thì em tìm cho …
Thành Nghiêm không , hắn chỉ vung tay vào má kẻ vừa mở miệng khiến gã ngã mạnh, đầu đập vào vách, tiếng cọc cạch rớt xuống. Dù ánh sáng hạn chế vẫn đủ để Linh Thảo thấy răng của gã kéo nhau rơi ra cùng máu lẫn trong nước bọt.
Gã bần thần, vô thức ôm đầu mình, sờ lên miệng, mắt hoảng loạn đảo liên tục, gã hét lên hắn hệt như vừa thấy quái vật. Gã lùi cố lùi về sau tận cùng đã là vách tường. Trước ánh mắt sắc bén đang lườm lườm của Thành Nghiêm y hệt con sói hoang đang oai nghiêm trước loài vật bé mọn, gã cảm nhận khí khái của hắn nên run bần bật, ấp úng với khuôn miệng đầy thương tích:
- Anh, , em sai, em sai rồi.
Hai tên còn lại thấy hắn không tâm tới mình, rón rén chạy mất họ vừa nhích khỏi vị trí, hắn đã thẳng chân đạp lên lưng một tên khiến hắn nằm úp xuống với các đốt xương răng rắc kêu ran. Cùng lúc đó, hắn khom người cầm cánh tay tên còn lại, bẽ ngược về sau chẳng khác gà, vịt chéo cánh, các khớp xương đều đảo loạn vị trí…
Trong vài phút ngắn ngủi, ba tên dự định giở trò đồi bại nằm liệt, họ thất thanh không dám thốt ra lời chửi mắng chỉ cố sức bò trường cách xa hắn nhất có thể.
Linh Thảo sau một lúc chịu cảnh hồn lìa khỏi xác, đã bừng tỉnh và thật sự tin là hắn với mùi hương không lẫn vào đâu, bùi ngùi, đầu óc chẳng nghĩ nhiều, chỉ theo cảm của bản thân, chạy tới ôm chầm lấy hắn, nghẹn ngào gọi cái tên quen thuộc:
- Thành Nghiêm. - Cô đã chẳng còn đủ lý trí để xem xét hắn có ghét bỏ mình hay không, chỉ rít mạnh vào, bàn tay nhỏ vòng qua ôm hắn như thể sợ hắn sẽ lại biến mất đi. Cô vùi mặt vào ngực rắn rỏi của hắn, nức nở với nỗi khiếp đảm khi đứng trước những kẻ đồi bại.
Hắn lạnh giọng:
- Tôi vẫn luôn thắc mắc, sao có thể tồn tại tới giờ này? - Dù lời của hắn khó nghe vẻ mặt không cau có, ngược lại dịu đi. Nếu như bình thường, hắn đã thẳng thắn đẩy hết tất thảy người muốn thân cận với hắn. Hành của Linh Thảo xem như quá phận, tuy nhiên hắn vẫn không nổi nóng. Chính hắn cũng thấy mình kì lạ hắn nhanh chóng tìm lí do rằng cảm thông vì vừa trải qua sợ hãi.
Linh Thảo không trả lời, tay ù đi vì tiếng khóc của mình.
Hắn chau mày, nghiêm nghị:
- Về nhà. - Hắn không muốn phí thêm chút thời gian ở lại con hẻm quái đản mà vốn nó không nên tồn tại trên đời. Tuy , ở thành phố này còn rất nhiều con đường nhỏ hẹp kì quặc mà chẳng ai tìm cách khắc phục, như thể để những ngõ ngách âm u này trường tồn nhằm dung nạp bao thứ hạ tiện. Nếu hắn đoán không lầm, ba tên đó tập tụ ở đây hút chích. Thỉnh thoảng chúng sẽ mang về đây vài để thực hiện hành vi hèn hạ.
Linh Thảo đang tức tưởi vì tủi thân. Bất chợt những cảm đang cồn cào trong dừng hẳn… hai từ “về nhà” trực tiếp đánh vào đầu óc mù mờ của .
Thành Nghiêm chẳng rõ nghĩ gì, chỉ thấy đứng im như bị trời trồng. Đôi mắt to tròn đen nhánh ngấn nước hắn không chớp, gương mặt bừng lên niềm vui đột ngột chẳng thể lường trước, gật đầu gãy gọn:
- Vâng.
Hắn sự rạng rỡ trên gương mặt khi mới đó vẫn còn ủ dột. Hắn thầm thở dài, bao lời trách móc hắn cũng tự mình ém suốt bởi sau cùng, vẫn là đứa trẻ mới lớn, mọi buồn đau chóng đến nhanh tàn, không để lại vương vấn quá lâu.
Thành Nghiêm trầm lặng, rắn rỏi bước theo chiều dọc của con hẻm. Linh Thảo đi theo hắn, mắt vẫn dè chừng sợ bọn âm thầm rượt đuổi có vẻ hiện tại, xương cốt của họ không cho phép. Họ nằm lăn lóc với tiếng rên quằn quại, thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm cánh tay hắn, ngẩng đầu lên hắn, :
- Thành Nghiêm, thế nào cũng có thể nghe tiếng em… - Trước đó ở căn hộ, Linh Thảo đã nghe giọng hắn nơi tâm tưởng một lần cho rằng bị hoang tưởng. Đến hiện tại, khẳng định điều đó rất thật.
Hắn vẫn bước thẳng về trước hoàn toàn không mấy để tâm tới , chỉ có duy nhất tiếng “hừ” khô khan cất ra từ thanh quãng.
Linh Thảo nài nỉ:
- Anh chỉ em đi.
Hắn bật chẳng mang theo vui vẻ, ngược lại điệu bộ đầy mỉa mai:
- Cô nên thay câu hỏi khác.
Cô khoái chí vì cho rằng hắn sẽ gợi ý cho mình:
- Dạ?
Trong sự đợi chờ của , Thành Nghiêm thẳng thắn châm chọc:
- Cách nào bớt bị ma quỷ dụ dỗ. - Chẳng ai tắm hai lần lần trên một dòng sông đã hai lần bị ma dẫn đường mà không hề hay biết. Nếu cứ tiếp tục, hắn không đảm bảo mình có khả năng nhặt xác về từ cửa tử.
Linh Thảo bĩu môi, giọng ỉu xìu:
- Em không có, họ kéo em đi. - Cô vốn từ chối họ cố mang vào nơi kì lạ đó.
Thành Nghiêm không lên tiếng, hắn im lặng, tập trung quan sát, cảm nhận âm khí của hai ma nữ còn vương lại để phân định chúng thuộc cấp độ nào và lần theo vị trí của chúng. Nếu không trừ khử, e rằng thời gian tới việc Linh Thảo họ ở đây cũng khó khăn, đã rơi vào tầm ngắm của chúng thì không cách nào chúng để yên bình.
Hắn xoa vầng trán đau nhức như có thứ gì râm ran tấn công mình. Tuy nhiên hắn không truy lùng, vì cảm giác đó cũng chẳng quá nổi bật để khiến hắn không trụ .
Hai người họ đi một đoạn khá xa mới rời khỏi con hẻm nhỏ xíu vô cùng quái lạ mà Linh Thảo cũng chẳng nhớ nỗi vì sao mình vô tận đây trong khi lúc bị dẫn đi, chỉ vừa ra khỏi cổng trường đôi chút.
Mất khá lâu họ mới thoát khỏi nó trở về với con đường rộng lớn rực rỡ ánh đèn. Thành Nghiêm đứng ở cổng vào trong, hắn cũng chẳng ra gì quá đặc biệt, hắn trầm giọng:
- Cô gặp con ma đó ở đâu? - Hắn không vào sâu dựa vào âm khí chúng để lại và sự tính toán thì hai ả chưa tới mức trở thành lệ quỷ, đặc biệt chết cũng chưa lâu âm khí trên người lẫn quỷ lực chưa xếp ở hàng ngũ cấp cao.
Linh Thảo kể lại toàn bộ những gì mình trải qua:
- Ở phòng kí túc lúc trưa. Với lúc tối em ngồi đây, họ bảo đưa em về nhà. - Thấy hắn im lặng, thỏ thẻ bộc bạch nỗi bất an của mình:
- Hình như trường này có rất nhiều ma?
Hắn chau mày:
- Không đến mức đó. - Có vài bóng ma lảng vảng chúng thuộc dạng vô , hơn hết ở trường học, người đông đúc, dương khí sẽ chèn ép, không cho họ cơ hội hoành hành.
Linh Thảo không đoán mò. Lúc đầu giờ chiều, khi trời chuẩn bị sụp tối, lang thang ra trước cổng trường, một người phụ nữ đi ngang, bảo với trường học này không sạch sẽ, có rất nhiều người mất, và cho vật để phòng ma quỷ. Cô vừa kể với hắn, vừa móc trong túi ra xâu chuỗi:
- Lúc trưa có người cho em cái này.
Sắc mặt hắn sạm đi, tâm trạng chùng xuống, gắt gỏng:
- Bà đó ở đâu?
Linh Thảo lắc đầu, dáng vẻ hoang mang:
- Em không biết. - Cô chỉ biết bà ấy thủng thẳng đi tới, với vài câu, nhét cho xâu chuỗi rồi hoà vào dòng người đông đúc. Bà ấy bảo rằng trừ tà nó chẳng có tác dụng nào khi hai mà nữ đó xém nuốt trọn .
Thành Nghiêm nhếch môi, ánh mắt lơ đễnh, hờ hững :
- Chiếc vòng này có thể tôi. - Hắn chưa dứt lời đã đi khỏi bóng dáng đơn bạc hướng về xe của mình.
Linh Thảo ngơ ngẩn, chẳng rõ hắn hay thật dường như Thành Nghiêm là người không thích giỡn. Cô nhớ lại sắc mặt kém đi của hắn mới hiểu thứ này thật sự ảnh hưởng tới hắn. Cô không đắn đo vứt chúng đi, tất tả chạy theo hắn.
Thành Nghiêm thâm trầm, suốt đoạn đường về nhà hắn đều u ám tới mức không dám mở lời vì cho rằng hắn khó chịu khi nhận chiếc chuỗi ấy. Tuy nhiên, đầu óc hắn đang rối bời một chuyện hệ trọng hơn về người phụ nữ trung niên ẩn hiện cố xen vào cuộc sống của họ. Cũng chính là người nhiều lần trong thầm lặng muốn đưa hắn xuống địa ngục… Hắn nghĩ mình cần tìm ra chỗ bà ta mới có thể diệt trừ mọi mầm mống hậu họa về sau hắn cũng hiểu đó không phải việc dễ dàng. Bởi con người ta dễ dàng thấy những thứ trong ánh sáng khó phát hiện những điều tàn tệ trong bóng tối. Vừa vặn người đàn bà ấy chỉ tồn tại nơi màn đêm vô tận…
Bạn thấy sao?