Cô không biết nhiều về người đàn ông đó, cha mẹ hay chị em lại càng không biết, vì cơ bản họ chẳng cần quan tâm, thứ trọng yếu nhất với đời họ có thể tống khứ ra khỏi nhà trước năm hai mươi tuổi. Vốn họ muốn gả đi từ năm mười tám tuổi bởi vì thầy bói bảo rằng mệnh khắc mẹ cha, chị em,… Qua mười tám tuổi, vận hạn càng nặng sẽ khiến gia đình tan nát, tất cả người trong gia đình từ sức khoẻ đến tiền tài đều lụn bại. Họ muốn gả càng sớm càng tốt, tiếc thay, số trời trớ trêu, dù ngoại hình đẹp đến mấy đi nữa cũng khó khăn tìm tấm chồng. Những kẻ chưa kịp đến nhà xem mắt đã bị tai nạn, không đến mức mất mạng thương tật đầy mình… Cuối cùng trở thành một kẻ sát gia đình, sát phu nên chẳng ai dám ngó ngàng tới. Xóm giềng hay bè chỉ hy vọng không trực diện gặp vì sợ vạ lây sự xui xẻo.
Chính vì điều đó, Linh Thảo trở thành kẻ độc theo đúng nghĩa của nó. Cha mẹ cũng căm ghét . Duy chỉ có hai thật sự xem là một con người những năm gần đây, ấy lập nghiệp xa nhà, hiếm khi trở lại.
Cô vật vờ như chiếc bóng trong chính ngôi nhà của mình.
Năm nay cận kề tuổi mười chín, độ tuổi không quá lớn để kết hôn trong nhà nháo nhào, sợ hãi vì chẳng có nơi nào cưới hỏi. Họ chạy đôn chạy đáo chỉ mong có một kẻ nào đó cưới để mang ra khỏi nhà.
Hôm nay bỗng có người chủ tới, họ muốn cưới , tiền dạm hỏi hay nghi lễ đều mang theo đủ. Tuy nhiên họ không muốn rườm rà, chủ yếu gặp mặt trong gia đình và đón dâu về, ngoài ra không tiệc tùng. Linh Thảo người phụ nữ đang điều kiện với mẹ, ánh mắt trông chờ xem quyết định của mẹ,… hy vọng mẹ đuổi người phụ nữ kì lạ ấy đi, bởi cơ hồ dự cảm của vô cùng bất an. Đối tượng đến dạm ngõ hoàn toàn không tới người đàn ông sẽ cưới là ai, hắn bao nhiêu tuổi, ngoại hình thế nào. Tất cả như một ván bài, một ván bài may rủi yếu tố rủi đã chiếm phần nhiều.
Linh Thảo ngồi trong vách, thầm nguyện cầu mẹ sẽ vì chút thân mà từ chối nào ngờ đâu, nghe âm giọng sang sảng của bà:
- Bác tính thì , tôi chỉ có một cầu, ngày cưới nhanh một chút. – Mẹ thẳng thắn đáp với đôi mắt đang rực rỡ như chứa cả bầu trời hy vọng.
Còn đôi mắt của Linh Thảo chợt u tối, nhất thời sa sầm bởi đang dần rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
- Tôi muốn hôm nay, tiền tôi không thiếu, có thể cho người trang điểm, áo quần lập tức cho dâu. – Người phụ nữ với âm giọng giòn giã và rất sang lên tiếng, tựa hồ một cái phất tay của bà, thì sẽ biến một không gian bình thường thành hôn lễ.
Tuy nhiên, điều đó không phải là suy nghĩ khuếch đại của mà thật. Chỉ trong nửa tiếng ngắn ngủi, phòng khách nhà đã trang hoàng đúng kiểu cách của lễ cưới truyền thống. Nhưng chỉ gói gọn trong phạm vi ngôi nhà, phía trước chẳng dựng rạp cầu kì nên từ ngoài vào sẽ không ai nhận thấy nhà họ có có bất cứ dấu hiệu nào cho lễ cưới.
Linh Thảo bàng hoàng nhận ra, thật sự chuẩn bị gã đi cho người khác. Mà kẻ đó là ai? Cô phải đến nơi nào? So với chuyện cưới sinh hệ trọng của một đời người, thì nhận thấy đây thật sự giống cuộc mua bán trái phép hơn.
Càng nghĩ, Linh Thảo càng co ro trong sợ hãi, thời điểm trăm ngàn thứ bất an như muốn chết thì âm giọng giễu cợt thều thào bên tai:
- Chuẩn bị cưới đi.
Đó chẳng ai khác là Ngọc Kiều, trên danh nghĩa là chị . Chẳng biết thế nào, từ nhỏ đến lớn chị ấy điều cha mẹ thương , vì tính cách dần đanh đá, luôn thích châm chọc Linh Thảo, mặc cho chưa từng gì. Bây giờ chị ấy vẫn thế.
Trước nỗi ám ảnh khiếp đảm mà Linh Thảo nặng mang, Ngọc Kiều không an ủi hay thương cho số đời rẻ rúng của em, ngược lại, tiếp tục thì thầm bên tai những lời chua chát:
- Đừng mơ mẹ đám cưới mày rình rang. Mẹ sợ thiên hạ sẽ qua xì xào, người ta phát hiện mày xui rồi huỷ cưới.
Điều Ngọc Kiều , Linh Thảo cũng ngầm đoán vẫn ôm ấp tí vọng tưởng rằng do bản thân suy nghĩ quá nhiều. Nhưng để rồi Ngọc Kiều chính miệng ra như cơn lốc mạnh bạo càn quét chút mạnh mẽ cuối cùng.
Ngọc Kiều khẽ vỗ tay, điệu bộ nghiêm trang, giọng vờ thân thiết:
- Chúc mừng. Hôm nay chính thức mày bị vứt khỏi nhà.
Linh Thảo mặt úp vào gối, người bỗng cứng lại, lời của Ngọc Kiều như nhát dao xuyên thẳng vào ngực trái . Nhát dao ấy không chỉ chí mạng mà còn mang theo nọc độc, trực tiếp kết liễu sinh mạng của .
Hoá ra, mẹ không những không thương , mà còn ghét bỏ, bà khiếp sợ và đặc biệt luôn có suy nghĩ vứt bỏ … bà chưa từng quan tâm tương lai ra sao. Có lẽ điều mong cầu duy nhất của , là đứa con này sớm biến khỏi tầm mắt.
Lúc vẫn chìm trong đắng chát, mẹ đi vào, gằn giọng, âm thanh rất thấp để người bên ngoài không nghe thấy, lời lẽ lại vô cùng nặng nề:
- Mày mặc áo cưới vào đi, lấy một chiếc vòng này là , còn lại là tiền công tao đã nuôi dưỡng mày.
Mà cầm hộp vàng cưới của người phụ nữ lạ mang tới, trong hộp có rất nhiều, đến mức sáng chói cả căn phòng thứ mà đưa , chỉ là một sợi lắc mỏng, nhẹ tênh. Nhưng thực tế, dù bà đưa hay không, nhiều hay ít, nó cũng chẳng còn quan trọng với Linh Thảo.
Cô cắn vành môi đến bật máu, không dám bật ra tiếng khóc cơ thể đã đều đặn run lên.
Bà Thuỷ thấy thu mình không cử , bà nắm tóc ở gần ót giật mạnh về sau, nâng mặt , dùng bạo lực ép ngẩng đầu, thấy gương mặt nhem nhuốc nước của , bà nghiến răng:
- Mày tính dùng sự thảm tài này để không ai dám cưới mày hả?
Linh Thảo lắc đầu, nghẹn ngào:
- Dạ… không… không phải. – Cô ấp úng không thành lời, bấy giờ trước gương mặt hung hăng như muốn người của mẹ… khiến như tê dại đi.
Còn Ngọc Kiều đứng sau lưng, tay khoanh trước ngực, mặt vênh váo, khoé môi nhếch lên một cách kiêu kì, dáng vẻ nhàn nhã như xem một vở kịch hay.
- Mày còn không nhanh mặc áo cưới vào. – Bà Thuỷ gầm gừ hối thúc .
- Dạ… - Linh Thảo không phản kháng, vâng lời như một lẽ hiển nhiên.
Cô lấy tay quệt nước mắt, cầm lấy bộ đồ nhẹ tênh màu hồng đỏ. Nó chẳng phải chiếc áo cưới lộng lẫy, hay trang phục truyền thống mà giống váy dạ hội thông thường.
Linh Thảo mười chín tuổi, dĩ nhiên đi qua gia đoạn thiếu nữ, cũng có những ước vọng lãng mạn về váy cưới, về hôn lễ rực rỡ như trong cổ tích với người mình thương. Nhưng hiện thực phũ phàng đã vùi dập tất cả ao ước nơi tâm tưởng.
Cô kết hôn với một kẻ không ai biết, chiếc áo cưới khoác lên ngày trọng đại nhất của đời người đơn điệu, cũng chẳng có lễ dạm ngõ hay rước dâu như đã hằng ao ước.
Tuy nhiên, mọi tủi thân đó chỉ dám giữ trong lòng, ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh để gượng gạo theo những gì mẹ và chị ra lệnh.
Cô mặc chiếc áo đỏ hồng mẹ đưa, nó kín đáo ôm sát vào cơ thể tôn lên đường cong mỹ miều, Ngọc Kiều vóc dáng của , chậc lưỡi, giọng điều vừa bực mình cũng đầy khao khát:
- Trời cho mày cơ thể này thật phí phạm.
Linh Thảo nghe thấy lựa chọn im lặng, hoặc từ nhỏ, đã quen với sự độc địa từ Ngọc Kiều, khả năng chịu đựng sự khắc khe lẫn thiên vị từ cha mẹ… Lâu dần đã giúp hình hành một thói quen nhẫn nhịn… không hơn thua hay đôi co với Ngọc Kiều. Bởi trong mọi vấn đề, dù thế nào đi nữa, luôn là người lầm lỗi, Ngọc Kiều sự với ba mẹ, chị ấy luôn đúng. Cuối cùng, vừa bị ức hiếp, lại phải chịu đựng những hình không đáng có từ cha mẹ.
Linh Thảo đang mơ màng hồi tưởng lại một vài chuyện nơi quá khứ, mẹ lại không ngừng thúc giục:
- Xong thì ra ngoài đi, nhà chồng mày đang đợi.
Thấy sự ủ dột của tôi, Ngọc Kiều chau mày nhắc nhở:
- Mày nên mừng vì có người chịu cưới mày.
Linh Thảo đứng lên, cố gắng ra bên ngoài, đập vào mắt là phòng khách bày trí khá chỉnh chu, ở bàn giữa, ba đang ngồi đó với sắc mặt chẳng mấy tốt. Có lẽ vì phải chạy về gấp khi đang trong giờ việc, còn đối diện ông là đôi vợ chồng đã ngoài sáu mươi có vẻ là người có tiền vì bộ dáng vô cùng sang trọng. Hơn hết, quà cáp, tiền bạc cũng chất đầy trên bàn.
- Lạy tổ tiên rồi đi thôi. – Người phụ nữ lên tiếng.
Linh Thảo như cổ máy, chỉ theo chỉ thị, hoàn toàn không có ý định trái. Cô đứng vái lạy bàn thờ của gia đình, khi đã xong. Đôi vợ chồng già đứng lên, người phụ nữ cầm tay dắt ra cửa, vừa đi vừa lẩm nhẩm điều gì đấy mà chẳng ai nghe . Linh Thảo thấy khẩu hình miệng của bà, bất chợt vô cùng hoảng loạn, tuy nhiên, lúc nhận ra đã muộn, đã bị ép phải ngồi trên xe, giữa đôi vợ chồng như cố ngăn chạy trốn, tài xế phía trước cũng tức tốc chạy đi.
Cô chới với lại ngôi nhà mình, cánh cửa đã lạnh lẽo đóng lại, không một người ngó theo biểu lộ chút tiếc nuối.
Một khắc hiện tại, ý thức hiếm hoi muốn trốn thoát của tiêu tán, bởi có chạy trốn, cũng không nơi vào quay về.
Linh Thảo ngồi im, sự nặng nề, sợ hãi bao trùm, hai người xa lạ cũng kiệm lời và đầy khó hiểu, đủ để cho thấy tương lai… đầy tàn tệ của mình.
Người phụ nữ không ngừng lẩm nhẩm, những lời thì thầm trong miệng của bà, đặc biệt đôi mắt lim dim như đang chìm vào một thế giới vô thực… và bà đang cố mang vào thế giới kì dị ấy.
Bạn thấy sao?