Linh Miêu Phục Thù – Chương 4

Từ lúc Vương Nguyệt hết bệnh, thím Vương đã chuẩn bị mời cả thôn đến ăn mừng.

Kết quả ngay trong đêm ăn mừng, Vương Nguyệt phát hiện đã chết trong lồng hấp ở nhà của chính mình.

Lồng hấp là loại lồng lớn, Vương Nguyệt với tướng nằm kỳ quái cuộn cơ thể lại, đôi mắt vẫn trừng to, trên khuôn mặt là biểu cảm vô cùng hoảng sợ.

Đây là bị hấp chín khi còn sống sờ sờ đấy, giống như trước đó thím Vương đem con mèo sữa vào lồng hấp .

Không ai phát hiện sao cậu ta có thể bò vào trong lồng, cũng không hiểu vì sao trong quá trình hấp chín lại không phát ra bất kỳ tiếng nào.

Thím Vương vừa thấy đã xỉu ngay tại chỗ.

Khi tỉnh lại, trong miệng bà rên rỉ nào là ôi khổ thân con tôi, rồi muốn trả thù cho con bà bla bla các kiểu…

Nhưng đây đều nghe từ mẹ tôi và mọi người trong thôn thôi.

Họ đều , chắc là nhà của thím Vương đã đắc tội với con mèo trước đó, bây giờ oán khí quá nặng nên mới quay về chết Vương Nguyệt.

Những ngày sau đó ai nấy đều phập phồng lo sợ, không ai dám đến gần nhà của thím Vương, sợ sẽ rước phiền phức vô người.

Mẹ tôi cũng dặn tôi không có việc gì thì đừng ra đường, tránh nhà họ Vương xa một chút.

Tôi khịt mũi một cái, ghét đám người đó còn không kịp, chi là đến gần.

Ôm hai mèo sữa lên, trong lòng tôi mừng rỡ. Cũng may, lúc đó mọi người đã đi hết rồi, không ai biết tôi nhặt hai mèo này về.

Chắc là những ngày tới tôi sẽ nhốt hai đứa nhỏ này vào phòng tôi.

Tôi sợ thím Vương phát hiện ra hai mèo, lại trút giận phát tiết lên người tụi nhỏ thì khổ.

Sau khi Vương Nguyệt chết ba ngày thì đã đưa đi chôn cất.

Đối với thời đó mà thì cái chết của Vương Nguyệt không phải chuyện vẻ vang gì, thôn của chúng tôi rất hẻo lánh, cho nên mọi người đều không có ý thức báo cảnh sát, cứ vội vàng đem chôn cất cho xong.

Khi đội mai táng đi ngang qua nhà tôi, lúc đó tôi đang trốn phía sau cửa sổ để lén lút ra ngoài.

Không có tiếng kèn trống khua chiêng như thường lệ, dòng người cứ yên lặng khiêng quan đi lên núi.

Thím Vương dẫn đầu dường như phát hiện ra tầm của tôi, đột nhiên bà quay đầu lại, khuôn mặt không cảm trắng toát thẳng vào mắt tôi.

Tôi bị dọa cho run cầm cập, lập tức đóng cửa sổ, trốn vào trong chăn.

Những ngày kế tiếp, tôi cứ sốt cao mãi không hết.

Theo lời của mẹ , là do tôi lén đội mai táng, gặp phải thứ dơ bẩn mới thành ra như thế.

Tôi cứ nằm liệt mãi trên giường, mẹ tôi thì làu bàu kể khổ bên tai.

Haiz, tôi cũng chỉ là nhất thời hiếu kỳ thôi mà.

Nhưng hôm đó, ngoại trừ khuôn mặt rùng rợn của thím Vương ra thì tôi đâu có đụng phải thứ gì khác đâu.

Tôi cũng không dám rằng bản thân bị thím Vương dọa cho sợ , chỉ đành ngoan ngoãn nằm trên giường mà thôi.

Bỗng dưng bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

“Vợ Khương ơi, có nhà không?”

Đó chính là giọng lảnh lót của thím Vương, bất giác tôi liền chui rúc cả người vào trong chăn.

Mẹ tôi thở dài, kéo chăn lại cho rồi và : “Ngủ thêm tí nữa đi, mẹ ra ngoài xem thử là chuyện gì.”

Theo sau tiếng đóng cửa phòng, tôi liền không nhịn sự hiếu kỳ, bò dậy đi đến cạnh cửa.

Tôi đã mở hé cánh cửa ra một chút, thông qua khe hở đó, tôi nghe đoạn đối thoại của mẹ tôi và thím Vương.

“Vợ Khương này, tôi nghe Tiểu Kiêu bệnh rồi, cho nên mới hầm miếng thịt, ăn món này vào nhất định sẽ khỏe ngay!”

Mẹ tôi nghi hoặc hỏi: “Đây là thịt gì thế ạ?”

“Thịt mèo đó, quên rồi sao! Tiểu Nguyệt nhà tôi là ăn món này xong khỏe ngay đấy!”

Tim tôi chợt thắt lại, quay đầu sang hai mèo đang ngủ say giấc.

“Tôi bắt hết mấy con mèo hoang trong thôn rồi. Vợ Khương à, nhân lúc còn nóng thì hãy ăn cho ngon nhé.”

“Cô có biết không? Trực tiếp chết mèo thì thịt của nó sẽ chua khó ăn lắm. Mà nếu như đem nó nhấn nước rồi hầm canh, thì ăn ngon cực luôn đó nha.”

“Đám súc sinh đó, chết con của tôi. Tôi bắt bọn nó phải đền mạng!”

Thím Vương chẳng khác gì con ác quỷ đang bò ra từ địa ngục , lời của bà vẫn còn văng vẳng bên tai, không thể nào xóa nhòa .

Đầu óc tôi quay cuồng bò lên giường, cũng không biết thím Vương rời khỏi từ lúc nào.

Thời niên thiếu, tôi vẫn chưa hiểu thấu thế nào là khái niệm đúng sai.

Trong mắt tôi, thím Vương chỉ là một hung thủ tàn sát vật, lại quên mất đi sự thống khổ của bà khi mất đi đứa con thân của mình.

Đúng thật là chuyện mình chưa trải qua thì mãi sẽ không hiểu cảm giác đó.

Cuối cùng thì tô thịt mèo đó ba mẹ tôi không hề vào.

Cứ để đó từ khi khói bốc nghi ngút cho đến nguội lạnh, rồi trở thành một tô thịt ôi thiu.

Mẹ tôi còn đem đi xa xa mới dám đổ, sau đó mới rửa sạch trả tô lại cho thím Vương.

Từ khi mất đi con , thím Vương ngày nào cũng khùng khùng điên điên, giống như bị ma nhập , gặp mèo ở đâu thì bắt ở đó.

Hôm nay mà bắt một con thì sẽ đem đi mần rồi nấu lên biếu hàng xóm.

Toàn thôn trên dưới, dường như ai cũng bị bà đem đến tận cửa cả.

Một số người mê tín, sợ sẽ gặp phải kết cục như Vương Nguyệt, căn bản không dám ăn.

Còn những ai gan dạ thì ăn sạch không chừa một miếng nào.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...