Linh Hồn Toả Sáng – Chương 9

Đối với các nữ, việc cầm ghế đứng sau lớp cả một tiết học là điều vô cùng nhục nhã.

 

Trong lớp có những nữ đã từng đứng, thường vừa khóc vừa đứng.

 

Một số yếu đuối, đứng xong ngày hôm đó là xin nghỉ về luôn, vì không thể đối mặt với sự chế giễu của các trong lớp.

 

Tôi cũng từng quên mang bài tập một lần là học sinh đứng đầu toàn trường, đương nhiên tôi đối xử đặc biệt.

 

Nhưng bây giờ tôi là Liễu Thanh Thanh, không phải Trần Nghiên Hạ nữa.

 

Mồ hôi tôi túa ra ngay lập tức.

 

Một nữ sinh nặng gần 200 cân đứng ở hàng cuối cùng giơ ghế...

 

Hơn nữa với thể lực hiện tại của tôi, giơ một phút phải nghỉ một lúc, đến lúc đó không biết các trong lớp sẽ tôi thế nào...

 

Thấy sắc mặt tái nhợt của tôi, Lục Tu Tề xoa đầu tôi, để lộ hàm răng trắng, rạng rỡ hơn cả mặt trời chói chang bên ngoài.

 

"Hoảng cái gì, có tôi đây."

 

Lục Tu Tề nhét bài kiểm tra của mình cho tôi, sau đó vô tư đứng dậy xách ghế đi ra sau.

 

Giáo viên toán khinh thường liếc cậu ta, như thể Lục Tu Tề là một đống rác.

 

Tôi cầm bài kiểm tra Lục Tu Tề đưa, bài kiểm tra rất sạch, câu trắc nghiệm toàn khoanh C, câu điền khuyết viết bừa mấy con số, còn các câu hỏi lớn đằng sau thì để trống hết.

 

Sự cảm vừa rồi tan biến, trong lòng tôi dâng lên một cơn tức giận.

 

Thực ra Lục Tu Tề rất thông minh, trí nhớ rất tốt, chỉ cần đọc lướt qua hai ba lần là có thể nhớ đại khái.

 

Nhà cậu ta điều kiện không tốt, cho dù có tốt đi chăng nữa thì cũng không nên lãng phí tài năng, phung phí cuộc đời như .

 

Không , tôi không thể để Lục Tu Tề sa ngã như .

 

Dù sao thì chúng tôi cũng coi là bè.

Để đối phó với một cậu con trai trẻ tự luyến hợm hĩnh như Lục Tu Tề, tôi có đủ cách.

 

"Lục Tu Tề, dám cá với tôi không?"

 

"Kỳ thi cuối kỳ, ai điểm cao hơn thì người kia phải em, bắt người kia đứng nghiêm không nghỉ, còn phải gọi đối phương là chị."

 

Lục Tu Tề từ đầu đến cuối nghiêm túc đánh giá tôi một lúc, phát ra tiếng khinh khỉnh:

 

"Cậu à? Mặc dù bình thường tôi thi không tốt bằng cậu cậu đã dùng 90% nỗ lực, còn tôi thì mới chỉ dùng 10% thôi đấy. Tôi là thiên tài, biết không?"

 

"Tôi là không muốn học, một khi tôi nghiêm túc, hừ hừ, tôi sợ dọa c h ế t cậu mất."

 

Tôi không biểu cảm gật đầu: "Vậy thì quyết đi, thi cuối kỳ xong thì nhớ gọi tôi là chị Thanh."

 

"Này, con bé mập này..."

 

Nói một nửa, Lục Tu Tề bực bội đập tay vào miệng mình.

 

Tôi nháy mắt với cậu ta: "Tôi sẽ không béo nữa đâu."

 

Lục Tu Tề khoa trương kêu lên: "Trời ơi, Liễu Thanh Thanh, cậu đừng cái biểu cảm này nữa, đáng sợ quá!"

 

"Cút!"

 

Mối quan hệ của tôi và Lục Tu Tề ngày càng tốt.

 

Vì cậu ta, thái độ của các nữ trong lớp đối với tôi cũng đột nhiên trở nên nhiệt .

 

"Liễu Thanh Thanh, cậu có thể giúp tôi đưa lá thư này cho Lục Tu Tề không?"

 

"Liễu Thanh Thanh, cậu có thể giúp tôi đưa túi hoa quả này cho Lục Tu Tề không?"

 

"Liễu Thanh Thanh, cuối tuần chúng ta đi công viên Vọng Nguyệt chơi, cậu cũng đi cùng đi, tiện thể gọi cả Lục Tu Tề."

 

Lục Tu Tề không từ chối, đồ đạc thì nhận hết, lời mời thì không đi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...