Đến lớp, tôi như thường lệ lấy bữa sáng trong cặp ra đưa cho Lục Tu Tề.
Cậu ta từ lúc đầu phản đối đến bây giờ đã thản nhiên nhận lấy, nhận xong còn rất nghiêm túc với tôi:
"Tôi nhận phần cảm này của cậu, sau này nếu có ai bắt nạt cậu thì cứ báo tên tôi."
"Không cần đâu, không ai bắt nạt tôi."
Tôi mở sách giáo khoa ra, tập trung hết sự ý vào bài học.
Liễu Thanh Thanh vẫn luôn với tôi, con đường nào cũng dẫn đến thành Rome, còn tôi sinh ra đã ở Rome.
Cô ấy ấy rất ngưỡng mộ tôi, ngưỡng mộ đến mức sắp c h ế t.
Cô ấy tôi biết chơi đàn piano, biết múa ba lê, nghe tiếng Anh như người nước ngoài.
Tôi mặc quần áo đẹp, sống trong biệt thự sang trọng, sống cuộc sống mơ mộng như công chúa.
Nhưng ấy không biết, công chúa mỗi sáng đều dậy từ năm giờ sáng để học, cuối tuần và kỳ nghỉ đông hè người khác đều đi chơi, còn tôi thì không phải tập múa thì cũng tập đàn.
Từ năm sáu tuổi đến giờ, tôi chưa từng chơi một ngày nào.
Cuộc sống của tôi, ngoài học ra vẫn là học.
Ba mẹ tôi tin vào giáo dục tinh hoa, họ tin vào năng khiếu họ tin vào mồ hôi nhiều hơn.
Khi còn nhỏ, chỉ khi tôi cố gắng hết sức, giành cúp của các cuộc thi, ba mẹ mới nở nụ với tôi, mới thưởng cho tôi một bữa cơm đoàn viên.
Trong giới của chúng tôi, tôi là tấm gương tất cả các bậc phụ huynh ca ngợi, là cơn ác mộng trong mắt những đứa trẻ khác.
Liễu Thanh Thanh cho rằng xuất sắc là do xuất thân gia đình ấy không biết, xuất sắc là một thói quen.
Một tâm hồn nỗ lực sẽ không bị bất kỳ cơ thể nào trói buộc.
Bạn thấy sao?