Linh Hồn Toả Sáng – Chương 4

"Bạn học, tỉnh rồi à?"

Tôi khó khăn mở mắt ra, trước mắt là một màu trắng xóa, tường trắng, rèm cửa trắng, ga giường cũng trắng.

Cô Lưu ở phòng y tế của trường đang ngồi bên cạnh tôi, dịu dàng tôi: "Trời nóng quá, bị say nắng rồi, em nghỉ ngơi một lát nữa, uống chút nước hoắc hương chính khí là ."

('Hoắc hương chính khí tán' là bài thuốc dùng trong trường hợp sốt do ngoại cảm phong hàn, nội thương hàn thấp tính tụ đau đầu...)

Tôi ngồi dậy, cảm thấy đầu vẫn còn hơi choáng váng.

Ngồi ngây ra một lúc, tôi đột nhiên nhớ ra tại sao mình lại ngất xỉu!

Liễu Thanh Thanh!

Liễu Thanh Thanh đã mang theo cơ thể của tôi đến Mỹ rồi!

Tôi đứng dậy chạy ra cửa, vì đứng dậy quá nhanh nên trước mắt lại bắt đầu trắng xóa.

"Ôi chao, em vội cái gì chứ? Cô đã xin phép nghỉ cho em rồi này, em xem, lại chóng mặt rồi đúng không? Em mà vào lớp học cũng không nghe vào đâu, chi bằng nằm đây nghỉ ngơi một lát đi."

Cô Lưu đỡ tôi ngồi xuống giường, tôi sốt ruột đến nỗi nước mắt sắp rơi xuống.

Không , tôi phải đi tìm Liễu Thanh Thanh, rõ ràng với ấy!

Tôi không quan tâm đến sự khó chịu của cơ thể, đi giày vào rồi đi ra ngoài.

Cô Lưu kéo tôi hai lần không kéo , bực bội lẩm bẩm: "Trẻ con bây giờ, ôi, bị áp lực học hành ép thành ra thế này!"

Ra khỏi phòng y tế, tôi đi về phía cổng trường, khuôn mặt vàng vọt và đôi môi tái nhợt của tôi đã người bảo vệ sợ hãi, ông :

"Bạn gì ơi, ba mẹ cháu chưa đến đón cháu à? Trông cháu không ổn lắm, để cháu đi một mình thì cũng không yên tâm."

"Chú ơi, ba mẹ cháu đang ở ngay cổng rồi."

Tôi tùy tiện dối, chạy ra khỏi cổng trường, lên một chiếc taxi.

Nhà tôi ở khu biệt thự trung tâm thành phố, khi xe taxi đến cổng khu nhà, tôi mới phát hiện ra số tiền lẻ trong người mình chỉ có 30 tệ, không đủ tiền trả taxi.

 

Chú tài xế thấy tôi là học sinh, liền phất tay, hào phóng xóa luôn mấy đồng lẻ còn lại.

Đến trước cửa nhà, tôi mới phát hiện ra cửa chính đã khóa chặt, tôi không vào .

Tôi trèo vào khu vườn nhỏ, nằm sấp ở cửa sổ vào trong, thấy tất cả đồ đạc đều phủ một lớp vải, bao gồm cả ghế sofa, bàn ăn và cả con gấu bông khổng lồ mà tôi thích nhất.

Căn biệt thự rộng rãi không một bóng người.

Bây giờ là khoảng 9 giờ sáng, bình thường vào giờ này dì Trương phải đang dọn dẹp vệ sinh, dì Lý phải đang bận rộn trong bếp, chuẩn bị bữa trưa dinh dưỡng cho tôi.

Họ đã chuyển đi rồi, họ thực sự đã chuyển đi rồi!

Tôi ngồi trên bậc thềm trước cửa biệt thự, đầu óc trống rỗng.

Ba mẹ tôi đều là những người cuồng công việc, từ nhỏ tôi đã bảo mẫu nuôi lớn, ngay cả họp phụ huynh cũng là dì bảo mẫu đi họp.

Một năm tôi gặp ba mẹ rất ít lần, so với tôi, ba mẹ có lẽ còn quen thuộc với nhân viên dưới quyền họ hơn.

Điện thoại! Đúng rồi, tôi còn có thể gọi điện thoại!

Tôi kích bấm số điện thoại của ba mà tôi nhớ .

"Số điện thoại vừa gọi là số không liên lạc ..."

Số không liên lạc ?

Tôi không cam lòng gọi lại một lần nữa, vẫn là số không liên lạc .

Số điện thoại cũ của tôi là số không liên lạc , số điện thoại của ba là số không liên lạc , số điện thoại của mẹ gọi đến thì luôn trong trạng tắt máy.

Còn ai nữa, tôi còn có thể tìm ai nữa?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...