Lục Tu Tề kinh ngạc tôi, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển sang kinh hỉ rồi lại chuyển sang nghi ngờ: "Cậu là để chọc tức Thẩm Bắc Thần à? Chọc tức bọn họ vì hôm nay bọn họ kết hôn?"
"Tôi cho cậu biết, tôi không công cụ đâu nhé! Nếu tôi cầu hôn thì phải cầu hôn thật, giả thì tôi không đâu!"
Thằng ngốc này, tôi dùng ngón tay chọc chọc vào đầu Lục Tu Tề.
"Lục Tu Tề, từ năm lớp 10 đã bắt đầu thích em rồi, đúng không?"
"Trong biển người mênh mông, chỉ có là nhận ra em là Trần Nghiên Hạ ngay từ cái đầu tiên, ngay cả Thẩm Bắc Thần cũng không nhận ra."
"Cảm ơn đã ở bên em trong khoảng thời gian đen tối nhất đó."
"Em đã là em đồng ý rồi."
"Tiếp theo là đến lượt ."
"C h ế t tiệt! Trần Nghiên Hạ em điên rồi! Tại sao em lại cướp mất việc của ! Em có biết đã tưởng tượng ra cảnh tỏ với em hàng nghìn lần rồi không?"
Lục Tu Tề kích ôm chầm lấy tôi.
"Két~ "
Thẩm Bắc Thần thở hồng hộc đẩy cửa bước vào vừa kịp thấy cảnh tượng này.
Anh ta xông lên lôi Lục Tu Tề ra.
"Vừa nãy gọi ấy là gì?"
"Anh có gọi ấy là Trần Nghiên Hạ không, có phải không?"
Lục Tu Tề tức giận đẩy Thẩm Bắc Thần ra: "Không phải đang kết hôn sao? Sao lại chạy đến đây đám màn cầu hôn của chúng tôi?"
"Kết hôn? Em muốn kết hôn với Lục Tu Tề?"
Trong ánh mắt đau đớn tột cùng của Thẩm Bắc Thần, tôi hôn mạnh lên môi Lục Tu Tề.
Thẩm Bắc Thần thất hồn lạc phách bỏ đi.
Lục Tu Tề lưu luyến vuốt môi mình: "Cảnh vừa nãy là để chọc tức Thẩm Bắc Thần đúng không? Anh thấy em không nhập tâm lắm."
"Vừa nãy không tính, chúng ta lại lần nữa."
Tôi nhắm mắt chờ đợi nụ hôn của Lục Tu Tề.
"Két~ "
Cửa một lần nữa bị đẩy ra, Liễu Thanh Thanh mặc váy cưới, khuôn mặt trang điểm lem luốc, ta tuyệt vọng trừng mắt tôi, trong ánh mắt đầy sự không cam lòng: "Thẩm Bắc Thần đâu? Thẩm Bắc Thần đi đâu rồi?"
Lục Tu Tề kéo tôi ra sau lưng mình: "Thẩm Bắc Thần đã đi lâu rồi, không đi kết hôn của mình, chạy đến đây gì?"
"Rầm rầm~ "
Liễu Thanh Thanh hất đổ bàn bánh ngọt trên bàn xuống đất, vẻ mặt dữ tợn: "Trần Nghiên Hạ! Hôm nay bọn tôi kết hôn, biết tôi mời bao nhiêu khách không?"
"Ở hiện trường đám cưới, rể lại mất tích, tôi trở thành trò lớn nhất thiên hạ!"
"Đều là tại , đều là tại , sao không c h ế t đi!"
Liễu Thanh Thanh vừa phát điên vừa xé nát mạng che mặt của mình rồi ném xuống đất.
Tôi giấu tay ra sau lưng, lén gọi điện cho Thẩm Bắc Thần.
"Tôi không vô cớ đòi mạng đâu, tôi đã trả giá bằng 30 năm tuổi thọ! Đây là thứ tôi dùng tuổi thọ của mình đổi lấy!"
"Bây giờ đã có thể sống từ sáu mươi mấy tuổi đến chín mươi mấy tuổi rồi, tại sao còn đến cướp hạnh phúc của tôi?"
"Sao không c h ế t đi!"
Liễu Thanh Thanh đập đồ đạc xong, tiện tay cầm một cái ghế lao về phía tôi.
Chưa kịp để Lục Tu Tề xông lên, Thẩm Bắc Thần đã xuất hiện lần nữa.
Anh ta đau khổ giật lấy cái ghế từ tay Liễu Thanh Thanh: "Đi, chúng ta về kết hôn."
Bạn thấy sao?