Linh Hồn Toả Sáng – Chương 11

Lục Tu Tề rất khỏe không chịu nổi tôi nặng cân hơn.

 

Cậu ta giãy giụa mấy cái sau đó thì lắp bắp: "Liễu Thanh Thanh, cậu, cậu buông tôi ra, tôi không đánh nữa."

 

Thời tiết rất nóng, cánh tay đen đúa mập mạp của tôi ôm lấy vòng eo thon gọn săn chắc của Lục Tu Tề, có thể cảm nhận hơi nóng tỏa ra từ làn da của Lục Tu Tề qua lớp vải mỏng, hơi nóng rát, khiến tôi hoảng hốt.

 

"Đánh nhau rất phiền phức, cậu chắc chắn không đánh nữa chứ?"

 

Lục Tu Tề như bị điểm huyệt, đứng im không nhúc nhích, một lúc sau mới cứng đờ người như rô bốt gật đầu.

 

Tôi buông tay, chỉ thấy Lục Tu Tề như tên lửa lao ra khỏi lớp học, để lại một bóng mờ.

 

Trương Thần Minh mà ngơ ngác: "Xì, đồ hèn, may cho mày chạy nhanh!"

 

Cậu ta bất mãn buông hai câu cay nghiệt, tức tối quay về chỗ ngồi của mình.

 

Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, Lục Tu Tề mặt đỏ bừng bước vào lớp, trên mặt còn đọng những giọt nước.

 

Cậu ta chớp chớp hàng mi ướt đẫm, vẻ mặt còn có chút không tự nhiên.

 

"Liễu Thanh Thanh, con nhà lành như cậu thì đừng chân tay, biết chưa?"

 

Tôi liếc cậu ta một cái, tiếp tục cúi đầu bài.

 

"Chuyện đại hội thể thao là do tôi liên lụy đến cậu, cậu yên tâm, còn hơn hai mươi ngày nữa mới đến đại hội thể thao, sau này cuối tuần thì cậu cứ đến trường tập luyện cùng tôi, chúng ta cùng cố gắng, chắc chắn sẽ không để cậu mất mặt."

 

Tôi gật đầu hờ hững.

 

Cơ thể trẻ tuổi trao đổi chất rất nhanh, sau hơn một tháng nỗ lực, tôi đã giảm hơn hai mươi cân.

 

Đến khi tham gia đại hội thể thao, tôi còn có thể giảm thêm hai mươi cân nữa, đến lúc đó kiên trì chạy hết chặng đường hẳn là không thành vấn đề.

 

Còn chuyện mất mặt hay không, chỉ cần tôi đã nỗ lực hết mình thì sẽ không mất mặt.

 

Sau khi giảm mấy chục cân thịt, đường nét khuôn mặt tôi dần trở nên rõ ràng.

 

Những đường nét thanh tú của Liễu Thanh Thanh vốn bị che giấu dưới lớp mỡ dày, dần dần lộ ra.

 

Vì tập thể dục và ăn uống thanh đạm mỗi ngày, những nốt mụn dày đặc trên mặt cũng biến mất.

 

Tôi hài lòng soi gương, mặc dù bây giờ vẫn còn hơi mũm mĩm đã là một khỏe mạnh đáng rồi.

 

Chỉ là da còn hơi đen, cần phải cải thiện.

 

Tôi vui vẻ ba mẹ Liễu lại đau lòng vô cùng.

 

Không những chuẩn bị bữa sáng theo kiểu cách cho tôi mỗi ngày, mà tiền tiêu vặt cũng tăng lên rất nhiều, sợ tôi ở trường không ăn no.

 

Tôi nắm chặt tờ tiền 50 tệ trong tay, lòng ấm áp vô cùng.

 

Liễu Thanh Thanh, thật ra những gì không hề ít hơn tôi, hy vọng tương lai sẽ không hối hận.

 

Tuần sau sẽ tổ chức đại hội thể thao, tôi và Lục Tu Tề tập ném tạ trên sân vận rộng lớn hết lần này đến lần khác.

 

"Được rồi, kỹ thuật ném tạ của cậu đã đạt cầu rồi, chiều nay và ngày mai, chúng ta sẽ tập chạy vượt rào."

 

"Liễu Thanh Thanh, hàng rào này trông rất cao cậu đừng sợ, chạy vượt rào quan trọng nhất là phải vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, tác thực ra không khó."

 

Lục Tu Tề bất chấp nắng gắt, không biết mệt mỏi giảng giải cho tôi các loại tác cần thiết.

 

Ánh nắng chói chang, chàng trai ấm áp, còn có hàng rào màu đỏ trên sân vận , cảnh tượng này trở thành bức tranh tôi cất giữ trong tim, nhiều năm sau vẫn lật đi lật lại để hồi tưởng.

 

"Lục Tu Tề, tôi không sợ."

 

Tôi hít một hơi thật sâu, nở một nụ rạng rỡ với Lục Tu Tề.

 

Tôi không sợ chạy vượt rào, chấp nhận cuộc đời khốn khổ của Liễu Thanh Thanh, tôi cũng không sợ.

 

Chỉ cần tôi đủ nỗ lực, tôi sẽ không sợ bất cứ điều gì.

 

Tôi chỉ cần chạy hết sức mình, còn lại, hãy để thời gian quyết định.

 

Số phận sẽ không phụ lòng những người sống nghiêm túc.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...