4
Cậu ấy thật sự đốt đàn ông cho tôi à?
Nhưng cảm giác có gì sai sai.
Giống như bị người quen chằm chằm , tôi lập tức mất hứng.
Tôi vào nhà, họ đi theo.
Tôi chuẩn bị ngủ, họ đứng bên giường tôi trân trân.
Nhìn vừa kỳ cục vừa đáng sợ.
“Các có thể ra ngoài không?”
Họ đứng ngây ra, không phản ứng.
Câm điếc à?
Thôi kệ, mệt quá, tôi kéo chăn trùm đầu ngủ.
Nhưng nửa tỉnh nửa mơ, tôi lại tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường lớn sang trọng, mùi hương dễ chịu bao trùm.
Tôi trở mình định ngủ tiếp, giật mình bật dậy.
Trời ạ, lại là mơ của người khác!
Tiếng nước chảy lách tách, có người đang tắm?
Tôi ngồi bật dậy, rón rén đi tới. Nhìn trái phải, chẳng thấy gì…
Bỗng cánh cửa mở ra.
Một thân hình trần trụi hiện ra trước mắt.
Ánh mắt tôi bám theo từng giọt nước lăn từ bờ vai, qua eo, xuống…
Lớn thế này…
Tôi cảm thấy người mình nóng ran, tay cũng ngứa ngáy muốn hành …
“Nhìn đủ chưa?”
Giọng quen thuộc vang lên.
Lưng tôi lạnh toát, ngẩng phắt đầu lên, đối diện với khuôn mặt của Tống Vân Lễ.
Tôi giật mình lùi lại hai bước: “Sao lại là ?” Rồi vội quay đầu đi: “Không phải, sao tắm mà không mặc đồ?”
“Tôi ở nhà mình, tắm xong không mặc đồ là chuyện bình thường.”
“Anh , còn có người khác mà, không sợ sao!!”
Anh ấy nhàn nhã: “Không phải đây là mơ à? Nếu là mơ, thì sợ gì chứ?”
Anh ấy từng bước tiến lại gần: “Vả lại, người sợ hình như là đấy.”
“Sợ? Tôi là quỷ, sợ cái gì!!”
Miệng tôi cứng cỏi, cơ thể lại thành thật mà lùi ra sau.
Chân tôi chạm phải mép giường, loạng choạng ngồi phịch xuống.
Nuốt khan một cái, tôi lắp bắp: “Anh… đừng lại đây…”
Cậu ấy mỉm , cúi người xuống, từ từ áp sát.
5
Không khí giữa chúng tôi chỉ là khoảng trống, sự căng thẳng lại đè nặng lên tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Anh còn như , tôi thật sự sẽ ôm đó!”
Lời vừa dứt, tôi lập tức đưa tay ra, chỉ chạm vào không khí.
Thất vọng… quả nhiên chỉ là giấc mơ.
Tống Vân Lễ lại bật , tay vươn về phía eo tôi.
Khoan đã, chẳng lẽ ấy có thể chạm vào tôi? Tôi nhắm chặt mắt, hơi ngẩng đầu, bắt đầu mong đợi.
“Anh đè lên áo tôi rồi.”
Một gáo nước lạnh dội thẳng vào tôi.
Tống Vân Lễ kéo chiếc áo sơ mi trắng từ dưới mông tôi ra, xoay người mặc vào.
Lạ thật, vừa rồi rõ ràng không có gì mà…
Nhìn tấm lưng ấy, vòng mông đầy đặn, cơ đùi rắn chắc như một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ.
Theo phản xạ, tôi buột miệng hỏi: “Anh… có chưa?”
“Chưa. Sao ?”
“Chưa thì tốt, có mà mơ thấy người phụ nữ khác thì không hay đâu.”
Anh ấy quay lại, ánh mắt mang chút trêu chọc: “Tôi đâu có mơ ai khác, là cậu tự xông vào giấc mơ tôi, còn định gì tôi nữa…”
“Ngừng! Đừng nữa! Tôi đi ngay đây!”
Quá xấu hổ! Quan trọng là cũng chẳng gì! Bực thật!
Tống Vân Lễ bỗng hoảng hốt kéo tôi lại: “Khoan đã…”
Tôi cúi đầu lao thẳng về phía trước, nhanh chóng thoát ra khỏi giấc mơ.
Ngã phịch xuống giường mình, cảm giác mệt mỏi ùa tới.
Tôi lờ mờ lại chìm vào giấc mơ, lần này là ác mộng.
Trong mơ, Tống Vân Lễ dùng dây da trói tay chân tôi lại, bắt tôi cầu xin ấy.
Cảm giác quá chân thật, như bị ngâm trong nước, vừa chìm đắm vừa thèm khát.
“Tống Vân Lễ!” Tôi rên lên một tiếng, tỉnh giấc.
Cả người như một vũng nước chết, mãi mới hoàn hồn lại.
Tôi thầm mắng: Tất cả tại Tống Vân Lễ, lúc nào cũng không chịu mặc đồ tử tế, đúng là đồ trêu người!
Quay đầu , thấy bốn hình nhân giấy Tống Vân Lễ vẫn đứng ngay ngắn cạnh giường.
Đôi mắt hút hồn của chúng, giống hệt ấy.
Tôi bật dậy, kéo quần của chúng xuống.
Khoảnh khắc đó, tim tôi nguội lạnh.
Được lắm, lắm, mấy người mẫu đốt cho tôi đều không có em trai!
6
Đến lễ Vu Lan, Tống Vân Lễ đốt cho tôi vài trăm tỷ, biến tôi thành một “tiểu phú bà”.
Hào phóng như thế, thôi thì tôi cũng tha thứ cho ấy.
Nhưng mấy ngày sau, tôi không còn vào giấc mơ của ấy nữa.
Rốt cuộc trước đó là vì sao, tôi nghĩ mãi không thông.
Trong lúc nhóm lửa, tôi tranh thủ dò hỏi Mạnh Bà.
Nghe xong, bà ấy lập tức thay đổi sắc mặt, rằng quỷ tự ý vào giấc mơ người sống sẽ bị nặng.
Tôi kêu oan, kể lại toàn bộ sự việc.
Mạnh Bà : “Nếu là người ta cố kéo con vào mơ, thì không phải lỗi của con.”
Tôi thở phào, vỗ vỗ ngực nhẹ nhõm.
Bà ấy khuấy nồi canh, trầm ngâm một lúc rồi tiếp: “Nhưng cũng không đúng. Bình thường quỷ vào giấc mơ người sống, hoặc là thân nhân, cái này có quy định cho phép.
“Hoặc là lúc sống từng có mối ràng buộc gì đó, có thể là nợ duyên, nợ nghiệt, chưa giải nên người sống mới hay mơ thấy con để đòi lại.”
Tôi sững người, bắt đầu lục lại ký ức 25 năm khi còn sống.
Không đương nợ cảm, cũng chẳng vay tiền không trả.
Thấy người già, trẻ nhỏ thì nhường ghế; thấy mèo chó hoang thì cho ăn.
Chưa từng ai cả.
Cả đời cẩn trọng từng bước, dè dặt từng chút.
Cùng lắm là ở công ty hay tăng ca giúp người khác, có nợ cũng phải là người khác nợ tôi mới đúng!
Tống Vân Lễ!
Tôi với ta chưa từng gặp nhau, nợ nần gì cũng không thể dính tới ta !
Mạnh Bà cũng khó hiểu: “Vậy có lẽ là ta để ý tới con rồi, kéo con vào mơ để hẹn hò.”
“Dù có để ý thì cũng phải biết tôi là ai chứ? Sao lại để ý ? Chẳng lẽ ảnh trên bia mộ của tôi?”
“Phụt, cũng có thể lắm. Con không phải nằm ngay cạnh mẹ ta sao? Có khi mỗi lần đốt tiền, mãi rồi nảy sinh cảm.”
…
Nhưng Mạnh Bà cũng nhắc nhở tôi rằng, con người có rất nhiều cách, rất lợi , việc kéo quỷ vào mơ không có gì lạ.
Chỉ sợ nếu người đó có ý đồ xấu, thì có thể là âm mưu khác, vì con người có đủ cách đối phó với những thứ từ âm phủ.
Câu đó tôi sợ đến mức ngủ cũng không yên, lo lắng sẽ bị kéo vào mơ lần nữa.
Tôi chạy đến chợ quỷ, hỏi xem có món nào để phòng thân không.
Nhưng vừa nghe là để đối phó với người, mấy chủ tiệm đều đuổi tôi đi.
Họ bảo bán những thứ này là phạm pháp!
Trong những ngày hoang mang, tôi vẫn bị kéo vào mơ.
7
Lần này, Tống Vân Lễ ăn mặc chỉnh tề, chúng tôi ở trong một căn phòng trống trải.
Anh ta ngồi trên ghế sofa, yên lặng tôi, nét mặt mang theo một nụ kỳ lạ.
Tôi bị ta đến mức rợn cả người, hít sâu một hơi, cúi người thật thấp, nghiêm túc :
“Anh Tống, tôi thật sự có lỗi, không nên để lòng tham che mờ lý trí, ham tiền mà chuyện xấu. Sau này sẽ không như nữa, xin tha cho tôi!”
Tôi nghĩ mãi, chỉ có thể đoán một lý do khiến ta khó chịu.
Chắc là do tôi mỗi lần lén nhặt tiền bên mộ mẹ ta.
“Dù phần lớn số tiền đó tôi đã tiêu hết, muốn đền cũng không thực tế. Vì người sống cầm tiền âm phủ cũng chẳng gì. Nhưng từ nay về sau, tôi hứa sẽ không nhặt tiền của nữa.”
Nghĩ thêm chút, tôi cắn răng quyết định.
“Với cả, lần trước tôi dối . Thực ra mẹ đã đầu thai từ ba năm trước. Anh có đốt bao nhiêu tiền bà ấy cũng không nhận . Tôi không là vì muốn tiếp tục đốt, để tôi có thể nhặt tiền bên cạnh…”
Tôi thẳng thắn khai hết, không còn đường lui.
Lòng đau như cắt, hu hu hu.
Nhưng ta im lặng không gì, đến mức tôi cúi lưng mỏi nhừ.
Không lẽ không hài lòng với lời xin lỗi của tôi? Tôi bắt đầu nghĩ tiếp một đoạn văn nữa để giải thích.
Không biết từ lúc nào, Tống Vân Lễ đã bước đến trước mặt tôi, giọng điệu thản nhiên: “Tôi sớm biết rồi.”
Hả? Biết rồi mà vẫn đốt tiền? Đây đúng là giàu quá không biết gì mà.
Anh ta lại : “Chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt thế này mà em phải xin lỗi tôi sao?”
Hả?
Tôi ngẩng đầu, đầy thắc mắc. Trông ta có vẻ hơi không vui.
Tôi gãi đầu, lúng túng đáp: “Vì tôi thật sự không nghĩ ra mình đã gì đắc tội với . Anh liên tục kéo tôi vào mơ, tôi cũng hơi hoang mang.”
Ánh mắt Tống Vân Lễ bỗng tối lại, ta chậm rãi : “em không gì sai cả. Là tôi… muốn gặp em.”
8
Hả? Hả? Hả?
Không khí như đông cứng lại, tôi cảm giác mình như bị đổ thạch cao, cứng đờ tại chỗ.
Môi mấp máy mãi cũng không nổi một câu.
Ánh mắt Tống Vân Lễ trở nên dịu dàng, ta giơ tay, định chạm vào mặt tôi.
Tôi trợn tròn mắt, cơ thể theo phản xạ ngả ra sau.
Chuyện gì đang xảy ra !
Ngay khoảnh khắc đó, giấc mơ vỡ vụn. Tôi bị đẩy bật ra ngoài, rơi mạnh xuống trước cửa nhà mình.
Tôi nghĩ cả mấy ngày mà vẫn không hiểu câu “muốn gặp em” của ta có nghĩa gì.
Hừm, sao mỗi lần gặp lại thấy ta như một người khác , chẳng lần nào giống lần nào.
Thôi kệ, nghĩ mãi cũng chẳng ra.
Dù sao tâm trạng u ám bấy lâu nay cuối cùng cũng sáng sủa lại, ít nhất đây không phải chuyện muốn lấy mạng tôi.
Hơn nữa, dạo này Mạnh Bà tâm trạng tốt, còn dạy tôi một số bí quyết nấu canh.
Dạo này bà Mạnh Bà lại đau lưng dữ dội, mỗi ngày chỉ nửa buổi.
“Tiểu Nhiên à, bà già này lại đau rồi, con trông nồi canh giùm bà, bà đi nằm một lát.”
“Bà cứ nghỉ đi, chỗ này có con là !”
Liên tục suốt một tuần, tôi gần như cả ngày không nghỉ.
May mà quỷ không bị đột quỵ, bao nhiêu cũng chịu bấy nhiêu.
Mọi người trong phòng rằng vì gần đây chợ hoa có nam hoa khôi mới đến, nên Mạnh Bà bao trọn cả chỗ đó.
Họ còn nhạo tôi thêm vui vẻ như thế.
Hừ, thêm có tiền lại tăng kinh nghiệm, còn gì tuyệt hơn!
Chắc chắn là họ ghen tị với tôi thôi!
Đến ngày thứ mười, cuối cùng Mạnh Bà cũng quay lại.
Bà mặc áo hở rốn, chân váy da, vừa quyến rũ vừa kiều, trên cổ còn đầy dấu đỏ.
Rõ ràng là chơi bời tới bến, ngay cả da cũng quên thay.
Mạnh Bà lập tức cho tôi nghỉ hai ngày, tiền lương vẫn tính gấp ba lần.
Tôi hớn hở về nhà, ngủ bù lấy sức.
Đang ngủ ngon thì bị đánh thức, là đám ở khu mộ nghèo đến.
Họ nghe tôi mới có vài trăm tỷ, định vòi vĩnh một ít mãi không gặp vì tôi bận thêm.
Chờ đến khi tôi nghỉ, họ kéo tôi đi chợ hoa chơi.
Bạn thấy sao?