Linh Cốt Và Xà [...] – Chương 8

"Ngươi là chủ nhân của ta, con chu tước đó bỏ rơi ngươi, chính là sỉ nhục bổn tôn, chờ bổn tôn gặp nó, nhất định sẽ xé nó thành từng mảnh món cung bảo kê đinh!"

 

Ui chà, con rắn hoang dã này còn biết món cung bảo kê đinh?

 

Ban đầu ta giận vì hắn ta nổi cáu vô cớ, lại vì hắn ta mà tức giận bất bình thay ta mà ngay lập tức hạ giận, thậm chí có chút vui mừng và cảm .

 

Con rắn này tính khí lớn thật, cũng khá bảo vệ chủ, cũng... khá có tầm .

 

Trong lòng ta có chút ngọt ngào.

 

Biết ta nuôi chu tước mười năm, con rắn bắt đầu ghen tị, việc đầu tiên là xông vào sân hóa thành con rắn lớn, há mồm to ngoạm đứt cây ngô đồng trồng trong sân.

 

Còn ép ta dọn dẹp hết những thứ của chu tước trước đây, tất cả đều phải vứt bỏ.

 

Ta bị phiền đến chết.

 

Con rắn vẫn không hài lòng, thè lưỡi khắp nơi ngửi mùi, hễ thứ nào dính hơi thở chu tước đều bị hắn ta tìm ra và vứt đi.

 

Đồ đạc trong sân của ta, nhờ phúc đó mà giảm đi hơn một nửa.

 

Nhìn căn phòng trống trơn, ta cả giận mà không dám .

 

Thấy hắn ta còn muốn tiếp tục loạn, trong lúc nguy cấp, ta chộp lấy một thứ trong hộp bên cạnh đưa cho hắn:

 

 "Tặng ngươi, đừng có nổi giận nữa."

 

Con rắn hóa thành hình người, nhận lấy đồ : "Tặng ta ư?"

 

Lúc này ta mới rõ, thứ ta vô đưa cho hắn là một cái túi thêu ta đã nhiều năm trước cho chu tước.

 

Đường kim vụng về, họa tiết méo mó.

 

"Ngươi thêu cái gì lên đây thế?" Người đàn ông cầm túi thơm .

 

"Là rắn." Ta .

 

Thực ra ta thêu là cổ và đầu của chu tước, lần đầu tiên thêu thùa, tay nghề quá kém, giống y chang rắn.

 

Tên rắn tính khí thất thường lập tức vui vẻ: 

 

"Hóa ra ngươi thích rắn."

 

Ta nịnh nọt: "Ta cũng thích rồng nữa."

 

"Rồng và rắn là chung một nhà."

 

Con rắn nheo mắt, cuối cùng hài lòng, bò đến dùng nửa thân dưới quấn quanh cơ thể ta, cảnh báo: "Nghe đây, đời này ngươi chỉ có một mình ta mà thôi đấy."

 

"Vâng vâng vâng." Ta thuận theo đồng ý qua loa, trong lòng nghĩ mau chóng trở thành tộc trưởng, sau đó kéo dài tuổi thọ rồi đường ai nấy đi với con rắn này.

 

Hắn ta đúng là có tầm , một cái liền thấy phẩm chất tốt đẹp của ta, cũng quá tùy hứng, quá khó nuôi.

 

 

08.

 

Một cái túi thêu, cuối cùng cũng giải quyết con rắn đại gia kia.

 

Hắn ta tìm một sợi dây xâu qua, đeo túi lên cổ, trông có vẻ rất thích món quà này.

 

Ta tận tâm tận lực chăm sóc con rắn đại gia, một là do bị áp bức, hai là hy vọng hắn ta sớm hồi phục sức mạnh, giúp ta có thể vượt qua thử thách.

 

Ta không có linh cốt, tu vi thấp, muốn trở thành tộc trưởng, chỉ có thể dựa vào hắn ta.

 

Nửa tháng đã trôi qua, ngày mai là ngày thử thách, ta lo lắng hỏi Nam Cung Cẩn: "Sức mạnh của ngươi hồi phục thế nào? Có đánh bại người khác không?"

 

Nam Cung Cẩn thản nhiên : "Không thể."

 

"Cái gì? Không thể?"

 

Ta sững sờ.

 

Nếu không thể đánh bại người khác, sao ta có thể vượt qua thử thách, sao trở thành tộc trưởng?

 

Khoảnh khắc này, ta không thể kiềm chế, nắm lấy cổ áo hắn ta lắc mạnh: 

 

"Ngươi lừa ta!"

 

Con rắn giận dữ, đôi mắt biến thành con ngươi dọc màu vàng: "Bổn tôn chưa từng lừa ai."

 

Ta gần như khóc nghẹn.

 

"Ngươi sẽ giúp ta trở thành tộc trưởng, bây giờ ngươi không đánh bại người khác, sao giúp ta ?"

 

"Dựa vào chính ngươi." Hắn ta .

 

"Dựa vào chính ta ?"

 

Ta thấy trời đất như sụp đổ.

Nếu có thể dựa vào bản thân, ta đâu cần mạo hiểm vào rừng khế ước với thú?

 

Ta cũng muốn dựa vào chính bản thân mình, ta không có linh cốt, không thể tu luyện!

 

Nam Cung Cẩn : "Nằm xuống, ta giúp ngươi."

 

Dưới sự đe dọa thiếu kiên nhẫn của hắn ta, ta tuyệt vọng nằm xuống.

 

Nam Cung Cẩn duỗi tay, mười ngón tay lập tức trở nên sắc nhọn.

 

Hắn ta lùi lại, dùng sức đ.â.m vào xương sống, kéo ra một vết thương dài.

 

"Ngươi ?!" Ta sợ hãi ngồi dậy.

 

"Đừng đậy!"

 

Nam nhân đau đến môi trắng bệch, vẫn mở rộng vết thương trên lưng, từ từ rút ra một mẩu linh cốt sáng bóng.

 

Linh cốt dính máu, cực kỳ bắt mắt.

 

Đồng tử ta giãn ra, không thể tin hắn ta:

 

 "Ngươi... ngươi..."

 

Năm sáu tuổi ta bị rút linh cốt, quá trình đó đau đớn đến nỗi cả đời không dám nghĩ lại.

 

Nhưng người đàn ông trước mắt, có thể tự mình rút linh cốt!

 

Ý chí và quyết tâm đó, thật đáng sợ.

 

Nam Cung Cẩn lạnh lùng : "Bổn tôn đã sẽ giúp ngươi, đương nhiên ta sẽ ."

 

Hắn ta sử dụng phép thuật, ta không thể cử .

 

Sau đó, hắn ta niệm một câu thần kỳ lạ, lật ta lại, mở vết thương trên da thịt, lấy ra đoạn xương thú đã sắp thối rữa trong cơ thể ta, thay vào đó là linh cốt của hắn .

 

Cả quá trình, ta không hề cảm thấy đau đớn.

 

Hoàn tất mọi thứ, Nam Cung Cẩn nhanh chóng biến thành một con rắn nhỏ đen mảnh, khí tức yếu ớt cuộn mình trong chăn: "Đây là nửa đoạn linh cốt của ta, đủ để ngươi đối phó với thử thách sắp tới."

Biến nhỏ rồi, chiếc túi thêu trên cổ hắn ta rơi xuống giường.

 

Hắn ta khó khăn nhô đầu ra, tìm túi thêu, chui vào vòng dây, đeo túi lại lên cổ, nhắm mắt: "Ta cần nghỉ ngơi..."

 

Hắn ta giải trừ thuật định thân.

 

Ta lấy lại tự do, nhanh chóng ngồi dậy.

 

Đầu óc choáng váng, tay chân luống cuống.

 

Mãi sau ta mới cẩn thận đặt hắn vào ổ, đắp chăn cho hắn ta.

 

Nhưng đột nhiên nhận ra, hắn ta là vật m.á.u lạnh, hoàn toàn không có nhiệt độ, trong ổ cũng không ấm áp.

 

 Con rắn nhỏ này rất sợ lạnh.

 

Ta lại cẩn thận bế hắn lên, đặt lên cánh tay.

 

Nhưng hắn ta dường như không có sức cuộn tròn trên tay, rất nhanh trượt xuống.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...