Linh Cốt Và Xà [...] – Chương 2

Ta như bị sét đánh, giọng run rẩy: "Chu Tước, ngươi đã hứa triệu hoán thú của ta!"

 

"Biết rồi, không cần ngươi phải nhắc!"

 

Hắn ghét bỏ ta một cái, hóa thành nguyên hình bay lên cây ngô đồng.

 

Cây ngô đồng rất cao, cao đến mức ta không thể leo lên , cũng không thấy hình bóng của hắn.

 

Mỗi lần ta ngước lên , đều như đang bầu trời xa xôi không thể chạm tới.

 

Để giữ chân Chu Tước, ta càng đối tốt với hắn hơn.

 

Tuy nhiên, chẳng có tác dụng gì.

 

Trong mắt hắn, ta là kẻ vô dụng, cũng không có cố gắng, suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên hắn.

 

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt mười năm đã qua.

 

Tống Doanh tu vi tăng tiến nhanh chóng, trở thành ngôi sao sáng nhất.

 

Từ nhỏ nàng ấy đã bộc lộ tài năng phi phàm, những năm gần đây, tài năng của nàng ấy dường như càng cao, bỏ xa mọi người phía sau.

 

Tuổi còn nhỏ, danh tiếng đã lan khắp giới tu chân.

 

Còn ta trở thành kẻ bị mọi người nhạo, chỉ là thánh nữ vô dụng, chiếm chỗ mà không biết gì.

 

Ngày Tống Doanh trưởng thành, nàng ấy bước vào rừng thú, trở về sau khi khế ước với hai con thú cấp cao, chấn toàn bộ Thiên Linh Sơn.

 

Phải biết rằng, thú cấp càng cao, tính độc chiếm càng mạnh.

 

Khế ước với một con, nó sẽ không cho phép chủ nhân khế ước với con thứ hai.

 

Từ xưa đến nay, những người có thể khế ước với nhiều thú cấp cao đều là những người cực kì xuất chúng, thiên tư cực cao.

 

Chỉ có như , mới khiến thú cam tâm nguyện phục tùng, mà không tấn công lẫn nhau.

 

Tiếng hô hào từ tộc nhân cầu Tống Doanh tộc trưởng ngày càng cao, ta phải chịu đựng áp lực không thể tưởng tượng nổi.

 

Lại thêm một năm, cuối cùng ta đã trưởng thành.

 

"Chu Tước, chúng ta khế ước đi."

 

Ta không chờ đợi nữa, dẫn Chu Tước đến tế đàn khế ước để thực hiện nghi thức.

 

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

Cờ bay phấp phới, người trong Thiên Linh Sơn đều đến xem.

 

Trước sự chứng kiến của mọi người, ta cắt ngón tay, nhỏ m.á.u xuống tế đàn, sau đó thúc giục Chu Tước cũng nhỏ máu.

 

Chu Tước không đậy.

 

Hắn do dự một lúc lâu, mới : "Tống Huyên, ta không muốn."

 

03.

 

Đồng tử ta co rút.

 

Điều ta lo sợ nhất, cuối cùng cũng xảy ra.

 

Chu Tước : "Bộ tộc thú nợ ân của mẫu thân ngươi, sao có thể để một mình ta trả, điều này thật không công bằng."

 

"Ta là vương tử của tộc Chu Tước, phải triệu hoán thú của một kẻ vô dụng, thật đúng là sự sỉ nhục lớn."

 

Hắn hóa thành Chu Tước, bay vài vòng trên bầu trời, bay đến trước mặt Tống Doanh, hạ đầu cao quý xuống: "Doanh Nhi, ta muốn khế ước với nàng."

 

Nhìn thấy cảnh tượng này, mắt ta tối sầm lại, ngất xỉu.

 

Khi tỉnh lại, Chu Tước đã khế ước với Tống Doanh.

 

Dù Tống Doanh đã có triệu hoán thú, dù ta hứa chỉ có một mình hắn, hắn vẫn chọn Tống Doanh.

Tộc trưởng tộc Chu Tước nghe tin này đã vội vàng chạy đến xin lỗi, sự đã rồi, không thể gì khác.

 

"Hay đổi con khác nhé." Ông , "Công tử của Hồ tộc cũng rất tốt."

 

Người của Hồ tộc vội vàng từ chối: "Không không không, tiểu vương tử của Báo tộc tốt hơn."

 

Tộc Báo nổi giận đùng đùng: "Ngươi gì?"

 

Các phe đẩy qua đẩy lại, không ai chịu nhận.

 

Ta đau đớn không chịu nổi, lớn tiếng: "Đủ rồi! Ta không cần ai cả!"

 

Không đợi người khác rời đi, ta nhảy xuống giường, chân trần chạy ra khỏi phòng, chạy một mạch đến trước mộ của mẫu thân.

 

"Mẫu thân, con xin lỗi." Ta quỳ xuống đất khóc .

 

Mộ phần im lặng.

 

Ta lau khô nước mắt, kiên quyết : "Mẫu thân, con không cầu xin họ nữa, con sẽ tự mình vào rừng thú, xem có thể tìm triệu hoán thú của mình không."

 

Khi trở về, người đã đi hết, căn phòng trống rỗng.

 

Tôi thay quần áo, mang giày, mang theo tất cả pháp bảo và dụng cụ, một mình lên đường.

 

Người Thiên Linh Sơn sau khi trưởng thành đều sẽ vào rừng thú tìm thú triệu hồi của mình.

 

Trong đó nguy hiểm vô cùng, rất có thể mất mạng.

 

Nhưng giờ phút này, ta cảm thấy kể cả có c.h.ế.t cũng không sao.

 

Dù sao mất đi Chu Tước, ta cũng không thể kế thừa vị trí tộc trưởng, không vào nơi truyền thừa, cũng sẽ chết.

 

"Wow, thánh nữ thật sự dám đi vào rừng thú rồi!"

 

"Nàng ta đi bộ vào đây cơ à, ông đây buồn chếc thôi."

 

Vừa vào thung lũng, các đệ tử Thiên Linh Sơn phát hiện ra ta, vây quanh.

 

Loạt xoạt, bỗng một con rắn nhỏ màu đen từ trong cỏ chui ra, bò về phía chúng ta.

 

"Ôi, đây chẳng phải là con rắn bình thường sao?"

 

"Chủ đến gần, xem ra cũng có chút linh tính, có lẽ muốn khế ước với chúng ta sao?"

 

"Haha, ai thèm khế ước với con rắn bình thường này chứ!"

 

Con rắn nhỏ còn chưa kịp đến gần, một đệ tử đã giơ chân, ác ý đá văng con rắn ra xa.

 

Con rắn nhỏ bị rơi phịch xuống tảng đá, một lúc lâu không đậy, có vẻ bị thương không nhẹ.

 

Càng ở gần mép rừng bên ngoài, cấp độ thú càng thấp, người bình thường cũng có thể thương tích cho chúng.

 

Các đệ tử không muốn khế ước với những thú cấp thấp.

"Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng vào trong đi. Thánh nữ, ngươi cứ từ từ đi bộ vào nhé."

 

Họ lớn, và bay đi.

 

Chờ họ bay xa, ta mới đi đến bên cạnh tảng đá, nhặt con rắn lên, cho nó uống một chút linh dịch.

 

"Đỡ hơn chút nào chưa?"

 

Nhìn thấy con rắn nhỏ bị coi thường và đá bay, ta nhớ lại cảnh của mình ở Thiên Linh Sơn, đồng cảm mà ra tay cứu giúp.

 

Con rắn nhỏ lắc lư đầu, như thể đã hồi phục, lúc lắc cái đuôi quấn lên cánh tay ta.

 

Ta ra ý định của nó, bật : "Ta không khế ước với ngươi, ta chỉ là một kẻ vô dụng, ngươi đi đi."

 

Ta cúi người, đặt con rắn nhỏ xuống đất, đứng dậy bước đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...