Linh Cốt Và Xà [...] – Chương 13

Sau khi tàn cuộc, ta trả lại linh cốt của Nam Cung Cẩn cho hắn.

 

Con rắn không khách sáo, vui vẻ nhận lấy: “Như ta sẽ hồi phục nhanh hơn.”

 

Nhìn hắn vui vẻ không giấu diếm, ta cũng không nhịn .

 

Con rắn này tính khí lớn, khó nuôi, cũng dễ dỗ, dễ thấu, không có nhiều mưu mô.

 

Ở cùng hắn thật thoải mái.

 

Ta chính thức trở thành tộc trưởng của tộc Thiên Linh, nhận sự quỳ lạy của hàng vạn người.

 

Những nghi ngờ, sỉ nhục xung quanh ta dường như trong một ngày đã biến mất hoàn toàn.

 

Ta trở thành người tôn quý nhất của Thiên Linh Sơn.

 

Nhiều người đến lấy lòng ta, ta đều thờ ơ.

 

Nhiều năm như , ta đã học cách không kinh sợ trước sự sủng ái hay khinh miệt, cũng không hơn thua

 

Tống Doanh và Tống trưởng lão bị kết án t.ử hình.

 

Trước khi thi hành án, ta đã đến gặp Tống Doanh.

 

Nàng ta đã tỉnh lại, nét mặt vô cùng sa sút, không còn phong thái như ngày xưa.

 

Nàng ta thở dài:

 

"Huyên Nhi, ra ngươi có thể không tin, ta thực sự không muốn kẻ thù của ngươi."

 

"Lúc đó ta còn quá nhỏ, cha thay ta quyết định, ta hoàn toàn không có lựa chọn."

 

"Người ta đều muốn sống, để sống sót, ta chỉ có thể đi đến tận cùng con đường."

 

"Nhiều năm qua ngươi sống trong đau khổ, ta cũng luôn sống trong lo sợ, sợ mình không vào Dao Trì, không thể sống sót."

 

"Xin lỗi."

 

Ta tin rằng người sắp chế.t sẽ lời tốt đẹp.

 

Nàng ta là thật.

 

Nhưng như thì sao?

 

Nghe đến lời xin lỗi, ta trầm mặc rất lâu, rồi quay lưng bước ra khỏi ngục.

 

Ta sẽ không tha thứ cho nàng ta.

Ba ngày sau, cha con nhà họ Tống bị xử tử bằng cách tre.o cổ, t.hi t.hể không chôn cất trong tộc địa.

 

Theo quan niệm của tộc Thiên Linh chúng ta, nếu th.i thể không chôn cất trong tộc địa, linh hồn sẽ mãi mãi lang thang, không thể tái sinh.

 

Sau khi Tống Doanh chết, thú triệu hồi của ta tự do.

 

Chu Tước bị phản phệ đã sống sót.

 

Một ngày nọ, ta đang thu thập sương mai cho rắn ngốc trên núi.

 

Một bóng dáng đỏ rực bay đến bên ta: "Huyên Nhi."

 

"Ngươi đến gì?" Ta Chu Tước , cau mày.

 

Chu Tước do dự một lúc, rồi cúi đầu : "Ta… có thể thú triệu hồi của ngươi không?"

 

Ta ngạc nhiên hắn.

 

Thật không ngờ hắn lại .

 

Đây là điều ta cầu nguyện trong nhiều năm, nếu nghe vào hai tháng trước , ta sẽ rất vui mừng.

 

Đáng tiếc chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, mọi chuyện đã thay đổi hoàn toàn nghiêng trời lệch đất.

 

Bây giờ nghe lời cầu xin của hắn, lòng ta bình đạm như nước lặng.

 

Chu Tước thấy ta không trả lời, vội

 

"Nếu ta không thể thú triệu hồi của ngươi, ta phải trở về tộc, ta… ta không muốn rời xa ngươi…"

Ta bật : "Vậy thì trở về đi."

 

Hắn ngơ ngác ngẩng đầu, giải thích: 

 

"Ngươi vẫn còn trách ta sao? Ta bị Tống Doanh lừa, dù đã sai sau đó ta đã giúp ngươi, cũng đã chứng cho ngươi, ta không thể chuộc lỗi sao?"

 

Ta lắc đầu: 

 

"Không liên quan đến những việc đó, ta không cần ngươi, chỉ có một lý do duy nhất."

 

Chu Tước mắt đỏ hoe: 

 

"Lý do gì?"

 

Ta cầm chai nước trong tay: "Con rắn nhà ta ghen tuông lắm, ta chỉ có thể có một mình hắn thôi."

 

Chu Tước ngạc nhiên.

 

Ta ôm chai nước rời đi, càng đi càng xa.

 

Chuyện của Chu Tước, không còn liên quan gì đến ta.

 

Hắn phản bội, trở về tộc chắc chắn cuộc sống sẽ khó khăn.

 

Ta sẽ không giúp hắn, đó là điều hắn phải chịu.

 

Trở về phòng.

 

Rắn xõa tóc, lắc lư trượt đến trước mặt ta, vừa định chuyện, bỗng nhíu mày ngửi ngửi: 

 

"Sao có mùi hôi của chim?"

 

Ngửi ngửi rồi bắt đầu tức giận: 

 

"Ngươi lại lén gặp con chim lông tạp đó? Nói, ngươi vẫn còn thích hắn sao? Ngươi đã hứa không gặp hắn nữa mà!"

 

Ai da... Ghen thật lớn.

 

Hắn hóa thành rồng quấn chặt lấy ta, mắt biến thành đồng tử dọc: 

 

"Ngươi dám?"

 

Ta không để ý đến hắn giận dữ, vui vẻ xoa cái sừng trên đầu hắn: "Ngươi có thể biến thành rồng rồi?"

 

Biến thành rồng, nghĩa là Nam Cung Cẩn đã hồi phục sức mạnh.

 

"Đúng!" Hắn vẫn quấn chặt lấy ta.

"Đừng chuyển đề tài, , ngươi vẫn nghĩ đến con chim lông tạp đó? Ta không cho ngươi gặp hắn, không cho ngươi chuyện với hắn!"

 

"Sẽ không đâu."

 

Ta đảm bảo với hắn.

 

Bỗng nhiên, ta cảm thấy có hai thứ cứng cứng.

 

"Cái gì đang đè lên ta này." Ta .

 

Cơ thể rồng cứng đờ, từ từ buông ra.

 

Một lúc sau, ta nhận ra đó là gì, mắt trợn to: "Ngươi dục rồi?"

 

Yêu thú đến một thời gian nhất định sẽ dục.

 

Nam Cung Cẩn lúng túng lùi lại: "Không, đừng bậy!"

 

Ta không nhịn trêu hắn: "Vậy vừa rồi là gì?"

 

Mặt hắn đỏ lên, lớn tiếng : "Là bảo kiếm ở thắt lưng ta!"

 

Nói xong, hắn xấu hổ trườn đi, cuộn quanh cột trụ lên đến đỉnh cao, không chịu xuống.

Ta dỗ dành hồi lâu, lấy từ trong n.g.ự.c ra một cái túi nhỏ: "Này, xuống đây."

 

Hắn không để ý đến ta.

 

Ta : "Túi nhỏ thêu xong rồi, một mặt là rắn, một mặt là rồng."

 

Hắn thò đầu một cái, nửa thân dưới quấn cột trụ, nửa thân trên từ xà nhà đưa đến trước mặt ta, nhận túi nhỏ vui vẻ

 

"Thật đẹp!"

 

Một bộ dáng thích không buông tay.

 

Ta lấy dây xâu túi nhỏ, treo lên cổ hắn.

 

Hắn nhanh chóng rụt về đỉnh xà nhà, mặt vẫn đỏ, cái đuôi quấn cột trụ lại tiết lộ cảm của hắn.

 

Quẩy qua quẩy lại, tâm trạng dường như rất tốt.

 

Ta bất lực lắc đầu.

 

Con này, thật sự quá ngây thơ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...