Linh Cốt Và Xà [...] – Chương 10

Lúc thêu cái này, ta đã bỏ ra vài ngày, hai tay bị kim đ.â.m đầy vết thương, Chu Tước lại không thèm liếc mắt một cái.

 

Không biết tại sao ta lại vẫn giữ cái túi thơm này.

 

Có lẽ, trong lòng ta vẫn chưa từng buông bỏ.

 

Thấy con rắn nhỏ quý trọng túi thơm này, thiếu sót trong lòng ta dường như đã bù đắp.

 

Giờ đây cùng với túi thơm bị xé thành từng mảnh, ta cũng buông bỏ một số gánh nặng.

 

Con rắn nhỏ cuộn trên cánh tay ta nghỉ ngơi, ta cầm kim chỉ thêu túi thơm.

 

Căn phòng yên tĩnh, rất đỗi yên bình.

 

Không biết đã qua bao lâu, đêm đã khuya.

 

Có người bỗng gõ cửa sổ của ta.

 

Ta đứng dậy, mở cửa sổ.

 

Chu Tước đứng bên ngoài, ánh trăng phủ lên gương mặt đẹp của hắn.

 

Trước đây ta từng nghĩ hắn là người đẹp nhất, giờ đây, người đẹp nhất đang cuộn trên cánh tay ta.

 

" Ngươi muốn gì?" Ta hỏi.

 

Chu Tước lặng lẽ ta một lúc.

 

"Có thể ra ngoài đi dạo không?"

 

"Không đi." Ta từ chối.

 

Chu Tước ngỡ ngàng, sau đó : "Ngươi thật sự vô với ta rồi sao?"

 

Ta không kìm lạnh:

 

 "Ai là kẻ bội tín? Ai là kẻ bỏ rơi ta? Ngươi là thú của Tống Doanh, ba lần bảy lượt chạy đến tìm ta, không sợ nàng ta giận sao?"

 

Chu Tước mặt mày buồn bã, một lúc sau mới : "Nàng ấy còn có thú khác, sẽ không giận, chỉ lạnh nhạt với ta thôi."

 

Ta nhướng mày.

 

Chu Tước lại : "Ta sai rồi, trước đây nghĩ rằng nàng ta thích ta, lại dịu dàng và  tài năng, ở bên nàng ta lâu mới biết, nàng ta chỉ thích những gì có ích cho mình."

 

Ta nghi hoặc: "Ngươi không có ích với nàng ta? Không phải chứ, nếu không nàng ta đã không ba lần bảy lượt dụ dỗ ngươi."

 

Chu Tước khổ: "Có lẽ, việc ta không hợp ý nàng ta..."

 

Nghe ta liền hiểu ra.

 

Với tính cách của Chu Tước, việc hạ mình tranh sủng, lấy lòng Tống Doanh mới là lạ, Tống Doanh bỏ qua hắn ta là chuyện bình thường.

 

"Mọi thứ đều do ngươi tự chọn." Ta chuẩn bị đóng cửa sổ.

 

Chu Tước vội vàng : "Có thể ra ngoài cùng ta một lát không? Ngươi không phải thích ta nhất sao?"

 

Ta lên: "Ai cho ngươi sự tự tin đó? Sau này đừng phiền ta nữa."

 

Nói xong ta mạnh tay đóng cửa sổ lại.

 

"Thật vô dụng, đến việc dụ nàng ta ra ngoài cũng không , ngươi có ích gì?" Giọng Tống Doanh bỗng vang lên ngoài cửa sổ.

 

Lúc này, ta chợt ngửi thấy một mùi hương lạ, sau đó mất đi ý thức.

 

Khi tỉnh lại, ta đã bị nhốt trong một căn phòng tối đen.

 

Ánh sáng lọt qua từ phía trên giúp ta hiểu đã đến ban ngày.

 

Tống Doanh đứng phía trước, Chu Tước lặng lẽ đứng bên cạnh nàng ta.

"Tống Doanh, thả ta ra!" Trên người ta bị trói bằng dây thừng đặc chế, không thể cử .

 

Tống Doanh lạnh: "Không thể."

 

Ta ngước Chu Tước, trong mắt tràn đầy căm hận: 

 

"Ngươi lại giúp Tống Doanh bắt cóc ta ? Cái gì mà muốn tâm sự, cảm thấy ta tốt, đều là dối sao."

 

Chu Tước không dám vào mắt ta, môi mấp máy, khẽ : "Xin lỗi..."

 

"Ta là chủ nhân của hắn, tất nhiên hắn phải nghe lời ta." Tống Doanh .

 

"Tại sao ngươi phải như ?" Ta nhanh chóng bình tĩnh lại.

 

Tống Doanh

 

"Ngươi đoán xem?"

 

Rõ ràng nàng ta không muốn trả lời, lắng nghe tĩnh bên ngoài: 

 

"Đến giờ rồi."

 

Vừa nàng ta vừa lấy ra một mặt nạ da người đeo lên mặt, cắt tay ta, bôi m.á.u lên mặt, sau đó không biết dùng pháp thuật gì mà hoàn toàn biến thành vẻ ngoài giống hệt ta !

 

Ta hiểu ra: "Ta hiểu rồi, ngươi muốn thay ta tiến vào truyền thừa chi địa ? Tại sao?"

 

"Trên đời gì có nhiều tại sao như ." Tống Doanh không giải thích, quay lại dặn dò Chu Tước và hai thú khác: "Ở đây canh giữ nàng ta, không rời đi nửa bước, hiểu chưa?"

 

"Hiểu rồi." Ba người .

 

Tống Doanh giao phó xong, vội vã rời khỏi phòng.

"Xin lỗi, ta phải nghe lệnh của nàng ta..." Chu Tước xin lỗi tôi.

 

Ta lạnh.

 

Đến lúc này rồi, gì cũng vô ích.

 

Trước đây nghĩ hắn cao quý, không tiếc tìm cây ngô đồng, hứng sương sớm, việc gì cũng theo ý hắn.

 

Bây giờ phát hiện, chẳng qua chỉ là tầm thường.

 

Thật là mù quáng.

 

Không xứng đáng.

 

"Xin lỗi..."

 

Chu Tước lại , dường như rất phiền não.

 

Hắn lo lắng đi lại trong phòng, khiến hai thú khác không hài lòng.

 

"Huyên Nhi, những lời ta đều thật, ta không lừa ngươi..."

 

Hắn bước lại gần, đau khổ : "Nhưng ta đã ký khế ước, không thể chống lại mệnh lệnh..."

 

Ta nhẹ, lười để ý đến hắn, mở miệng: "Nam Cung Cẩn, xem náo nhiệt đủ chưa, còn không mau đưa ta đi?"

 

 

 

Từ trên đầu truyền đến một tiếng khẽ, ba con thú ngẩng đầu, ngay lập tức bị uy áp bao phủ, không dám đậy.

 

Nam nhân tuyệt mỹ, tóc dài xõa vai từ trên trời hạ xuống, đứng trước mặt ta cởi bỏ dây thừng.

 

Ba con thú khôi phục hành , vây quanh chúng ta.

 

Tôi lạnh lùng Chu Tước: "Ngươi cũng muốn ngăn cản?"

 

Chu Tước môi mấp máy, biểu cảm dần kiên định: "Ta đã bỏ lỡ nhiều lần, lần này sẽ không bỏ lỡ nữa."

 

Nói xong liền nhường đường.

 

Ta hơi bất ngờ, thú phản bội mệnh lệnh sẽ gặp phản phệ, Chu Tước lại vì ta mà phản bội Tống Doanh...

 

"Chu Tước, ngươi dám phản bội chủ nhân!"

 

Hai con thú tức giận, định ra tay với ta.

 

Chu Tước hóa thành hình dạng nguyên thủy, cản trở hai người.

 

Ba con thú lao vào đánh nhau.

 

Ta và Nam Cung Cẩn nhanh chóng rời đi.

 

Đến trước cấm địa, ba vị tế tự thấy ta, hết sức kinh ngạc: "Thánh nữ? Không phải ngài đã vào rồi sao, sao lại xuất hiện ở đây?"

 

Ta : "Người vào là Tống Doanh giả mạo."

 

"Gì cơ?" Các tế tự nhau.

 

Tế tự nhanh chóng xác nhận, phát hiện đúng là ta, càng thêm kinh ngạc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...