9Sở Giang Nhan ngồi bên cạnh không hiểu gì cũng theo ta.“Còn nhớ những ngày ta ở quán với nàng không?”Ta xếp từng cái bàn ghế: “Không nhớ.”“Quên rồi sao? Lúc đó nàng thú vị lắm. Còn nhớ nàng rất thích nũng, chủ nhà đến đòi tiền , nàng liền trốn đông trốn tây.”Tay ta khựng lại, một tia buồn bã ngày xưa ùa vào trong đầu.Lúc đó mới mở quán ăn, chưa kiếm bao nhiêu tiền.Cơm cũng không dám ăn, đều để dành vốn.Chủ nhà tuy đồng ý cho khất nợ, lại thích nhân lúc đến đòi tiền mà giở trò sàm sỡ với ta.Ta vừa không muốn đắc tội với ông ta, lại không muốn dây dưa với ông ta.Chỉ đành trốn trong rương, nghĩ đợi vài ngày kiếm đủ tiền rồi đưa.Lại bị Sở Giang Nhan mở rương ra vạch trần.Hắn nghiêm mặt trách ta dù nghèo cũng phải có cốt cách của mình.Nhưng hắn biết gì chứ?Nghèo không phải là thỉnh thoảng không có cơm ăn, không phải là không mua quần áo mới.Mà là bất đắc dĩ phải tự bẻ gãy xương sống của mình, trừ chịu đựng sự sỉ nhục của người khác.Là mỗi lần cố gắng đều mang quyết tâm liều chết.Là từ bỏ tất cả của bản thân, chỉ cầu thêm một cơ hội, sống thêm một ngày.Sau đó, tuy hắn đã trả tiền nhà giúp ta trước, còn hào phóng không cần trả lại.Nhưng lại bắt đầu gọi ta là tiểu vô lại như một trò .Ta dành dụm đủ tiền nhà liền trả lại hắn ngay lập tức, không thể xóa bỏ cái biệt danh nghe có vẻ thân mật này.Sở Giang Nhan không biết ta lại chìm vào hồi ức buồn bã.Hắn hứng thú bừng bừng cầm thực đơn trên tay lật xem.“Đều đặt những cái tên tao nhã thật đấy. ‘Bạch ngọc chiêu chiêu’ này hóa ra là canh đậu phụ bánh gạo, ‘Kim bạc phỉ thúy’ là măng xào thịt hun khói.”Ta có chút ngại ngùng lại có chút tự hào.“Chẳng phải đều là Quý Du Nhiên sao. Cứ mình dù sao cũng là người dạy học, quán nhà mình thế nào cũng phải toát ra chút khí chất thư sinh.”Nụ của Sở Giang Nhan biến mất, hậm hực gập thực đơn lại.“Hắn đối xử tốt với nàng chứ?”Tay ta đang lau bàn chậm lại, không nhịn quanh.“Lúc mới đến đây ta không nơi nương tựa, là hắn chia chỗ ở cho ta. Sau đó lại khuyến khích ta mở quán. Ngươi xem bàn ghế ở đây, mỗi cái đều do hắn tự tay lúc rảnh rỗi. Ta không biết khẩu vị của người ở đây, mỗi món ăn đều do hắn giúp ta quyết định. Còn nữa…”“Đủ rồi!”Sở Giang Nhan đột nhiên đứng dậy, như thể cái ghế này đang nóng bỏng m.ô.n.g hắn .Hắn đi đi lại lại vài vòng, rồi đứng yên trước mặt ta, hỏi với vẻ mong đợi: “Vậy, nàng đối với hắn là biết ơn?”Ta còn chưa kịp trả lời, đã có khách vào quán, trong quán lập tức bận rộn hẳn lên.Sở Giang Nhan đi đến góc phòng, lặng lẽ uống trà, ra ngoài cửa sổ ngẩn người.Giống như trước kia, mỗi lần bị tỷ tỷ Uyển Nhi lạnh nhạt, hắn sẽ đến tiểu quán của ta.Ngồi một mình uống rượu, uống cả ngày trời.10Hôm nay không biết vì sao, khách đến đặc biệt đông.Đều là khách quen.Họ vừa ăn vừa trò chuyện với ta.Hỏi Quý Du Nhiên sao không đến, kể cho ta nghe chuyện vụn vặt trong nhà.Ta khi thì bị kéo đến bàn này, khi thì bị lôi đến bàn kia, còn phải để ý đến thức ăn đang bốc khói trên bếp.Vất vả lắm mới có thời gian ngồi nghỉ chân ở quầy, mới thấy Sở Giang Nhan vẫn luôn ngồi ở góc phòng, ta với vẻ hơi đơn.Hắn sờ sờ ngực, hơi đứng dậy, lại há miệng, hình như muốn gì đó.Nhưng lại bị dì Trương như cơn lốc xông vào quán cắt ngang.“Khanh Khanh à, dì lại đến mua canh cam thảo đây. Cháu xem có lạ không, chỉ có canh ở đây dì uống mới có tác dụng. Nhưng cứ phải chạy đến đây thế này, thật phiền phức.”Ta kéo dì ấy ngồi xuống, rót trà.“Dì Trương, không sao đâu, lát nữa cháu viết cho dì một cái phương thuốc. Sau này dì cứ theo phương thuốc này mà sắc ở nhà.”Lúc vào bếp chuẩn bị nguyên liệu, Sở Giang Nhan đi vào.“Nàng ăn kiểu này không đâu. Đưa hết phương thuốc cho người ta rồi, sau này ai còn đến nữa.”“Lúc ta mới đến đây bị mất hành lý lại còn trật chân. Là dì Trương ngày nào cũng chăm sóc. Sau đó mở quán, cũng là dì ấy đi khắp nơi giúp ta quảng cáo. Một phương thuốc thì có đáng là gì.”Vẻ đắc ý của Sở Giang Nhan cứng đờ trên mặt, im lặng một lúc rồi nhỏ: “Thanh Thanh, những năm này, chắc nàng đã chịu nhiều khổ cực lắm.”Ta đặt nồi canh cam thảo lên bếp: “Không khổ. Ngươi không phải không biết, so với hồi nhỏ, đây coi như là hết khổ rồi.”“Là ta không chăm sóc tốt cho nàng. Đáng lẽ ra, ta mới phải là người khiến nàng hết khổ. Nếu…”“Nếu tỷ tỷ Uyển Nhi biết, cũng sẽ không giận ngươi đâu.” Ta cắt ngang lời hắn.Hắn tiến lên một bước, luống cuống muốn giải thích: “Không phải vì Uyển Nhi, là vì ta. Ta đã khiến nàng hiểu lầm, giận dỗi bỏ đi.”Ta thẳng vào mắt hắn: “Không có hiểu lầm, cũng không phải giận dỗi.”Trong phòng im lặng, ý và áy náy trong mắt hắn quá nhiều, gần như tràn ra ngoài.Một tay đặt lên ngực, tay kia đưa về phía ta.Bên ngoài lại đột nhiên ồn ào hẳn lên
Bạn thấy sao?