7Sáng sớm hôm sau thức dậy, chỉ có Sở Giang Nhan ngồi trong sảnh.Hôm nay Quý Du Nhiên không phải đến trường, sẽ đến hiệu sách ở trấn bên cạnh để chép sách , là muốn kiếm thêm chút tiền tiêu vặt.Ta bữa sáng đã bày sẵn trên bàn và tờ giấy Quý Du Nhiên để lại.[Khanh Khanh, hôm nay ta đến trấn bên cạnh chép sách, vất vả cho nàng ở quán rồi. Trong nồi còn hâm nóng trứng hấp, nhớ ăn nhé.]Nghĩ đến cảnh hắn lọ mọ dậy sớm bữa sáng, rồi lại vội vàng đến trấn bên cạnh dưới ánh bình minh, lòng ta cảm thấy ấm áp.Sở Giang Nhan ngồi bên cạnh ta, ánh mắt ảm đạm."Hôm nay ta rảnh rỗi, vốn định đi dạo loanh quanh, không bằng đến quán phụ giúp nàng."Hắn dừng lại một chút, rồi lại thêm: "Giống như trước kia .""Tỷ tỷ Uyển Nhi có khỏe không?"Sau một đêm lắng đọng tâm trạng, cuối cùng ta cũng có thể bình tĩnh hỏi han chuyện cũ."Nàng ấy... rất khỏe. Đã trở về Hàng Thành và tái hợp với phu quân rồi."Ta vô cùng ngạc nhiên, Sở Giang Nhan với vẻ mặt bình tĩnh: "Sao lại tái hợp rồi?""Họ ly hôn là vì phủ tướng quân gặp chuyện, không muốn liên lụy đến Uyển Nhi. Sau này mọi chuyện êm xuôi, liền tái hợp."Nghe , tỷ tỷ Uyển Nhi quả là gả cho một người chồng tốt.Trong lòng ta cảm thấy an ủi, chỉ là bản thân năng lực có hạn, ngoài việc gửi lời chúc phúc từ xa cũng không gì khác.Chỉ đáng thương cho Sở Giang Nhan này, từ nhỏ đến lớn muốn gió gió muốn mưa mưa.Vậy mà lại liên tiếp vấp ngã trong chuyện cảm với tỷ tỷ Uyển Nhi.Ta không khỏi có chút thương cảm hắn.Bản thân cũng không nhận ra, giờ đây mình có thể đứng ở góc độ này để nghĩ về cảm của hắn với người khác."Đừng ta như . Nàng ấy tìm người tốt, ta mừng cho nàng ấy. Chỉ là không biết ta còn có phúc phận đó hay không."Sở Giang Nhan tự giễu một tiếng, ta thật sâu, rồi lại dời mắt đi chỗ khác.Nào ngờ hắn tìm người, là sau khi mất tỷ tỷ Uyển Nhi, tự đày đọa bản thân, đi tìm một tia hy vọng xa vời sao?“Đi thôi, đến quán nào.”Ta không biết nên an ủi thế nào, loại thương này chỉ có thể dựa vào chính mình mà bước qua.Thời gian rồi sẽ phai nhạt tất cả, đường đi càng dài, tầm càng rộng mở.Cũng giống như ta .8Đến quán, Sở Giang Nhan lại tươi tỉnh hẳn lên, sờ mó xem xét khắp nơi, cuối cùng ngồi xuống lật giở thực đơn.“Sao không có cá? Trước kia nàng chẳng phải thích nhất là cá sao? Ta còn nhớ nàng rất nhiều loại, lúc nào cũng bắt ta nếm thử.”Lời hắn khiến ta nhớ đến bản thân ngốc nghếch ngày xưa.Biết hắn thích ăn cá, liền biến tấu đủ kiểu canh cá cho hắn thưởng thức.Hắn nhíu mày hỏi ta: “Tiểu quán nhỏ này nhiều món cá như , ai mà ăn hết?”Ta liền đáp: “Ta muốn nghiên cứu ra một món canh cá ngon nhất, chàng miệng kén ăn, giúp ta nếm thử nhiều một chút.”Lâu dần, hắn cũng nhận ra điều khác thường.Có lần ta hắn xuất thần.Hắn rất nghiêm túc với ta.“Tiểu vô lại, nàng đừng có ý định đeo bám ta đấy nhé? Ta cho nàng biết, chúng ta không thể nào đâu. Trong lòng ta chỉ có…”Ta vội vàng cắt ngang lời hắn.“Chàng nghĩ hay thật! Ta chỉ nể chàng có quyền có thế mới lấy lòng chàng vài phần thôi.”Hắn thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, nếu không ta không dám đến gần nàng nữa đâu. Nàng cũng đừng lấy lòng quá, Uyển Nhi sẽ hiểu lầm.”Lúc đó ta cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì không phải nghe tận tai hắn trong lòng chỉ có người khác.Bây giờ nhớ lại chuyện cũ, chỉ cảm thấy mình ngu ngốc không tả xiết.Hắn là công tử nhà giàu nhất thành, sơn hào hải vị gì chưa từng nếm thử.Ta dốc hết lòng tốt, đối với hắn lại là gánh nặng không chịu nổi.Tốn bao tâm sức nhiều món cá như , thật sự dư thừa.“Gần núi ăn núi, gần sông ăn sông, người ở đây không thích ăn thủy sản.” Ta giải thích.Hắn như chợt nghĩ đến điều gì, thở dài đầy tiếc nuối.“Ta nhớ bánh ngọt mùa thu nàng quá. Mơ cũng mơ thấy.”“Cái này thì có.”Hôm qua cho Quý Du Nhiên, ta có để lại một ít ở bếp, bưng ra đặt lên bàn.Sở Giang Nhan cầm một miếng, giơ lên kỹ một hồi, rồi mới cắn nhẹ một miếng.Nhưng lại khẽ nhíu mày: “Ngọt quá.”Ta lúc này mới chợt nhớ ra, hắn không thích ngọt.Trước kia ta bánh ngọt mùa thu đều cho ba phần đường.Mà Quý Du Nhiên rất thích ngọt, nên bây giờ ta đều cho mười phần đường.“Chàng không quen ăn thì đừng ăn nữa.”Ta đưa tay định bưng đĩa đi, lại bị hắn giành lấy.“Quen ăn, ta rất thích ăn.”Hắn ăn ngấu nghiến hết cả đĩa bánh ngọt mùa thu, nghẹn đến đỏ bừng mặt.Ta rót cho hắn một chén trà, trong lòng có chút ngẩn ngơ.Không ngờ hắn ăn hết cả rồi, lát nữa Quý Du Nhiên về chắc sẽ ầm lên mất.Chốc nữa ta thêm một lò .Trước kia mỗi khi hắn dùng não cả ngày trời về, lại không có đồ ngọt ăn.Liền duỗi tay chân ra, treo mình lên ghế tựa, giống như một con mèo nằm ườn ra chán nản.Sau đó kéo dài giọng, uể oải gọi ta.“Khanh… Khanh…”Nghĩ đến đây, ta không nhịn bật .
Bạn thấy sao?