3Tỷ tỷ Uyển Nhi cuối cùng cũng gả vào phủ tướng quân ở Hàng Thành.Sở Giang Nhan ban đầu thất , sau đó lại gặp phải bọn cướp trên đường đi bàn chuyện ăn cùng cha.Không chỉ mất cha, mà chân còn bị thương.Hắn chán nản, suốt ngày say xỉn.Ta thực sự lo lắng, đóng cửa tiệm, tự mình đến Sở phủ chăm sóc hắn.Sở phu nhân tự lo không xong, biết trước đây hắn thường xuyên tìm ta, chỉ có thể hy vọng vào ta, người cũ này, có thể an ủi hắn đôi chút.Mỗi ngày ta đều giúp hắn chải chuốt, đưa hắn ra ngoài đi dạo, xoa bóp chân bị thương cho hắn, hầm thuốc bổ.Để dỗ hắn uống thuốc, ta đã thử đủ mọi cách để nghiên cứu các loại bánh ngọt mà hắn thích.Lúc đầu hắn mắng chửi ta thậm tệ, ta liền kể cho hắn nghe đủ loại chuyện thê thảm mà ta gặp phải khi lang thang ngoài đường lúc nhỏ.Sau đó, hắn không không rằng, mặc ta muốn gì thì , ta liền mỗi ngày tự mình chuyện phiếm với hắn, kể cho hắn nghe đủ loại chuyện thú vị xảy ra khi mở quán ăn.Kể hết cuộc đời của ta, phơi bày hoàn toàn bản thân trước mặt hắn.Cuối cùng cũng đổi lại sự vực dậy và gần gũi của hắn.Chỉ là, tuy rằng hắn bắt đầu tích cực điều trị, học lại cách tiếp quản việc kinh doanh của gia đình.Nhưng đã không còn là thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết, thích năm xưa nữa.Hắn dường như bỗng chốc chất chứa đầy tâm sự, luôn im lặng, lạnh lùng, nghiêm nghị.Nhưng không sao, chỉ cần là hắn, ta đều thích.Lại một mùa thu nữa, chân của hắn đã hoàn toàn bình phục.Để ăn mừng, chúng ta uống rượu dưới trăng, cuối cùng lại vì rượu mà loạn .Tỉnh dậy sau đó, hắn ôm ta từ phía sau, hứa hẹn với ta."Thanh Thanh, nàng là muội muội kết nghĩa của Uyển Nhi, ta nhất định sẽ không phụ nàng."Dù đang nóng bừng mặt vì xấu hổ, ta vẫn không khỏi cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.Hắn đến gặp Sở phu nhân xin cưới ta vợ.Tuy rằng Sở phu nhân chướng mắt xuất thân của ta, cũng thấy sự chăm sóc của ta dành cho Sở Giang Nhan trong suốt thời gian qua.Cộng thêm sự kiên trì của hắn, bà chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.Hôn lễ không tổ chức linh đình.Ta không có nhà mẹ đẻ, không có của hồi môn.Chỉ đơn giản dùng hai con ngỗng trắng thay thế cho chim nhạn, đón từ sân phụ vào sân chính của Sở phủ, cả phủ cùng nhau ăn một bữa cơm.Từ đó trở thành tân nương của Sở gia.4Nhưng lúc đó ta thực sự rất hạnh phúc, cảm thấy cuộc đời này viên mãn cũng chỉ đến .Nuôi hai con ngỗng trắng trong sân, đặt tên là Mỹ Mỹ và Mãn Mãn.Tuy rằng Sở Giang Nhan luôn lạnh nhạt với ta.Thường xuyên đi ăn xa, mấy tháng không về nhà.Nhưng ta nghĩ, cả đời còn dài, có thể bầu bên nhau, vun đắp cảm.Ta không học hành tử tế, chỉ biết đọc vài chữ đơn giản, có thể xem hiểu thực đơn.Sở phu nhân chê bai ta không biết cách cư xử, mỗi ngày sắp xếp cho ta rất nhiều bài học, đủ loại lễ nghi quy tắc, khiến ta bận rộn đến mức không thở nổi.Sở Giang Nhan thấy ta ngày càng gầy yếu, liền đến chuyện với mẹ."Trước đây Uyển Nhi luôn xuất thân cao quý khiến nàng quá gò bó vất vả, nàng ấy nhất định sẽ hy vọng muội muội kết nghĩa của mình sống thoải mái tự do."Sở phu nhân hắn thở dài.Không biết là thở dài vì hắn đỡ cho ta, hay là thở dài vì hắn chưa thể quên người cũ.Lúc đó ta cũng thường xuyên lén lút thở dài.Không biết là vì học hành vất vả, hay là vì đương mệt mỏi.Nhưng dù là như cũng không thể kéo dài.Hạnh phúc dường như có quy luật cân bằng của riêng nó.Có người cầu viên mãn, thì có người phải chịu thiệt thòi.Tỷ tỷ Uyển Nhi không biết vì lý do gì, đã ly hôn với phu quân, chuẩn bị trở về quê hương.Sở Giang Nhan nghe tin, liền bỏ dở công việc, muốn đến Hàng Thành đón nàng.Sở phu nhân gọi hắn đến hỏi chuyện.Ta lo lắng bà sẽ trách mắng hắn không màng đến lời đàm tiếu bên ngoài, hỏng thanh danh của Sở phủ.Nghĩ rằng mình có thể khuyên giải đôi câu, liền đứng đợi bên ngoài.Lại nghe thấy Sở phu nhân : "Giờ đây tuy Uyển Nhi đã ly hôn, dù sao cũng là đích nữ nhà quan. Nếu con vẫn còn có ý với nàng ấy, có thể cưới nàng ấy chính thất. Còn Liễu Thanh Thanh kia là một đứa trẻ mồ côi không biết gì, may mà lúc đó hôn lễ cũng không tổ chức linh đình, giáng xuống thiếp là rồi. Nàng ấy là muội muội kết nghĩa của Uyển Nhi, có Uyển Nhi chủ mẫu, cũng là phúc phận của nàng ấy."Sở Giang Nhan im lặng một lúc rồi đáp: "Còn phải xem ý của Uyển Nhi nữa."Giáng thê xuống thiếp, nghe như thể ta lợi , thế mà chẳng ai quan tâm đến ý kiến của ta.Ảm đạm trở về sân của mình, Mỹ Mỹ và Mãn Mãn vỗ cánh, khanh khách không ngừng.Chúng nó : "Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ vô lại chiếm chỗ của người khác, là con chim cu cướp tổ."Sở Giang Nhan trở về không nhiều với ta, chỉ dặn dò mình sẽ đi Hàng Thành, bảo ta thu xếp hành lý cho hắn.Nhưng trên gương mặt hắn lại nở nụ đã lâu không thấy, dường như đã trở lại là thiếu niên tươi sáng năm xưa.Ta cũng không gì thêm.Nhiều chuyện, mọi người đều tự hiểu, ra, chỉ thêm thừa thãi.Giống như ta , thừa thãi.
Bạn thấy sao?