Nguồn tài chính của họ đến từ hai phía: một là tiền mừng mà họ hàng gửi trước khi biết tin Liễu Như Yên sắp lấy một cậu ấm giàu có, hai là khoản vay tín dụng.
Theo lời Liễu Như Yên, đời người chỉ có một lần đám cưới, nhất định phải thật lộng lẫy, thật hoành tráng.
Vì thế, bố tôi đã vay 10 vạn nhân dân tệ qua mạng.
Dù sao trong mắt họ, sau khi cưới, gia đình họ và Hoàng Dịch sẽ trở thành một.
Đến lúc đó, món nợ 10 vạn này đương nhiên sẽ do Hoàng Dịch giải quyết.
Nhưng giờ đám cưới không thành, tiền mừng phải trả lại.
Khoản vay tín dụng chưa đến hạn, tiền nhà thì sắp đến kỳ.
Họ vốn không định dài hạn, chỉ nghĩ sẽ ở tạm một nơi rộng rãi, thoải mái, rồi sau đó chuyển thẳng vào biệt thự.
Nhưng thực tế đã giáng cho họ một cú tát đau điếng.
Chỉ có điều, như thế vẫn chưa đủ.
Giờ đây, họ vẫn chưa hoàn toàn trắng tay.
"Chưa gặp."
Tôi lạnh lùng lắc đầu.
"Đứa trẻ đã một tháng rồi."
"Con không thể không có cha! Dù ấy không muốn cưới tôi, cũng có thể thẳng. Tôi có thể không cần danh phận!"
"Sao ấy lại đối xử với tôi như thế này?"
Liễu Như Yên bấu chặt cánh tay tôi, vừa như đang với tôi, vừa như tự với chính mình, hoặc xem tôi như Hoàng Dịch mà than vãn.
"Đến giờ mà vẫn không chịu tỉnh ngộ sao?"
"Tại sao nhất định phải là cậu ta?"
Tôi nó đầy hứng thú.
Liễu Như Yên trước giờ nào từng hạ mình đến mức này?
Từ nhỏ đến lớn, nó luôn là báu vật trong tay bố mẹ.
Trước mặt tôi, nó luôn tỏ vẻ kiêu căng, còn ở trường học thì không coi ai ra gì.
Vậy mà bây giờ, vì một gã đàn ông lừa đảo, nó lại có thể những lời như "không cần danh phận".
"Vì... ấy là cha của đứa trẻ!"
Liễu Như Yên ngập ngừng một lúc rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ trốn tránh.
"Thật ra là không cam tâm vì kỳ vọng bị sụp đổ, đúng không?"
"Không cam tâm vì giấc mơ đổi đời, dâu nhà giàu bị tan vỡ, phải không?"
Nhìn thấy Liễu Như Yên đến giờ vẫn tự lừa mình dối người, tôi quyết định xé toạc lớp mặt nạ của nó.
"Không phải! Tôi không muốn bỏ đứa bé! Nhưng tôi cũng không thể tự mình nuôi nó !"
Liễu Như Yên cố sức phủ nhận.
“Thật sự là như sao?”
“Vậy có thể dẫn con đi tìm người mai mối, mẹ đơn thân tái hôn cũng mà.”
“Nếu không thì tìm một ông già độc thân nào đó sống tạm cũng có thể qua ngày.”
Khóe môi tôi khẽ nhếch lên, đưa ra những lời đề nghị đầy mỉa mai dựa theo lời mà nó .
Những lời khuyên của tôi nghe có vẻ ác ý, với cảnh hiện tại của Liễu Như Yên, đó cũng là một lối thoát.
Huống hồ, so với những gì mà nó đã với tôi, thì lời này của tôi có là gì đâu?
So với kiếp trước, khi Liễu Như Yên dẫn đám côn đồ ép tôi vào góc tường đến chết, thì lời khuyên của tôi chẳng khác gì lòng từ bi của Bồ Tát.
“Không ! Tôi thà chết cũng không như ! Tôi thật lòng Hoàng Dịch!”
Liễu Như Yên tinh thần suy sụp nặng nề, sau khi bị tôi kích thích thì ôm đầu bỏ chạy khỏi nhà tôi như thể đang trốn chạy.
“Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc Hoàng Dịch là một kẻ lừa đảo sao?”
Khi Liễu Như Yên sắp khuất khỏi tầm mắt, tôi vọng theo bóng lưng nó một câu.
…
Một tháng sau, tiếng gõ cửa lại vang lên tại căn nhà của tôi.
Tôi không chọn mở cửa.
Điều tôi lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.
“Liễu Thanh, mẹ đây mà!”
Mẹ tôi đứng ngoài cửa gọi, kể lể về cảnh của họ.
Giờ đây, họ đã trở thành những kẻ không nhà không cửa.
Hóa ra, sau khi hết hạn nhà, họ đã bị chủ nhà đuổi ra ngoài.
Nhưng ngay cả khi ngủ trên đường phố, họ cũng không yên ổn.
Những người thu hồi nợ từ các khoản vay trực tuyến thường xuyên tìm đến họ.
Bây giờ, họ mới thực sự rơi vào cảnh tay trắng.
Cuối cùng, họ đã chọn báo cảnh sát, hy vọng rằng cảnh sát có thể giúp họ tìm Hoàng Dịch, chàng rể vàng mà họ từng mơ tưởng.
“Không còn là nữa. Thỏa thuận lúc trước lập thành hai bản, tôi vẫn còn giữ một bản sao đây.”
Bạn thấy sao?