Liễu Như Yên Muốn [...] – Chương 4

Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ thiếu tiền.

Hồi tiểu học, mỗi tháng nó đã có đến tận vài trăm tệ tiền tiêu vặt.

Đến cấp hai, con số đó tăng lên đến hai nghìn tệ, nhiều hơn cả sinh hoạt phí của hầu hết sinh viên đại học.

Còn tôi, chỉ đến khi lên cấp ba mới một nghìn mỗi tháng, mà số tiền đó là do bà nội chắt chiu tiết kiệm suốt nhiều năm để dành cho tôi.

"Hoàng Dịch và bố ấy cãi nhau, dạo này ấy không có tiền, còn tiền của em thì đã đưa hết cho ấy rồi."

"Chị yên tâm, đợi em và Hoàng Dịch kết hôn, em sẽ trả lại gấp đôi cho chị."

Liễu Như Yên thở dài một hơi, rồi hùng hồn hứa hẹn với tôi.

"Không cho."

Tôi từ chối thẳng thừng mà không cần suy nghĩ.

Đùa à?

Muốn tôi đưa tiền để nó nuôi một gã lừa đảo, sau đó mất cả chì lẫn chài sao?

Thêm vào đó, bố vừa bán nhà xong, chẳng mấy chốc cả gia đình sẽ bị Hoàng Dịch lừa sạch sành sanh.  

Số tiền ít ỏi này tôi còn phải để dành nhà khi đi thêm vào kỳ nghỉ hè.  

"Chị không cho mượn đúng không? Được, sau này đừng có quỳ xuống cầu xin em!"  

Liễu Như Yên tức giận hét lên.  

"Được thôi."  

Lời đe dọa của nó đối với tôi chẳng khác gì một trò .  

Liễu Như Yên giận dữ đập cửa bỏ đi.  

Tôi lại tiếp tục vùi đầu vào sách vở.  

Dù thành tích học tập của tôi thường xuyên đứng đầu trường, đó chỉ là một trường trung học phổ thông.  

Câu "thi đại học như vạn quân qua cầu độc mộc" không hề phóng đại chút nào.  

Việc đứng đầu một trường trung học chưa đủ để đảm bảo muốn vào đại học nào cũng .  

Cuộc đời của nhiều người thường quyết định bởi ba cột mốc:  

Sinh ra, thi đại học, và hôn nhân.  

Xuất thân không thể lựa chọn, thi đại học là con đường duy nhất ở hiện tại để tôi thay đổi số phận.  

Tôi từng mong rằng Liễu Như Yên cũng sẽ nỗ lực qua kỳ thi này để thay đổi cuộc đời, nó lại không nghe, còn đem tất cả hy vọng đặt cược vào hôn nhân để đổi vận.  

Cũng vì lẽ đó mà nó dễ dàng tin tưởng Hoàng Dịch đến .  

Tất nhiên, tất cả những điều này giờ không còn liên quan đến tôi.  

Kiếp này tôi sẽ không còn ngu ngốc dang tay cứu họ, để rồi tự đẩy mình xuống vực thẳm.  

Tôi phải dựa vào kỳ thi đại học để thay đổi vận mệnh của chính mình, chứ không phải mơ tưởng thay đổi cuộc đời của họ.  

 

  4

Khi tin tức về việc Liễu Như Yên mang thai bị bố mẹ biết , bọn họ đã mừng rỡ như điên.  

Nghe gần đây Hoàng Dịch thiếu tiền, bố tôi lập tức đưa cho cậu ta mười vạn, chỉ để cậu ta đồng ý đính hôn với Liễu Như Yên.  

Hoàng Dịch, sau khi cầm ba mươi vạn lừa đảo cộng thêm mười vạn này, cũng vui vẻ nhận lời.  

Ngày tổ chức tiệc đính hôn, bố mẹ tôi mời tất cả họ hàng, bè, thậm chí cả những thầy từng dạy chúng tôi hồi nhỏ cũng mời đến, chỉ mong cả thế giới đều biết rằng Liễu Như Yên gả một cậu ấm nhà giàu.  

"Chị à, bộ váy này tận một vạn đấy! Từ nhỏ đến lớn, quần áo của chị cộng lại cũng không bằng số tiền này nhỉ?"  

Liễu Như Yên mặc bộ váy, đứng trước mặt tôi khoe khoang.  

"Bao giờ ăn cỗ?"  

Tôi chẳng buồn quan tâm, chỉ nghĩ ăn xong bữa này rồi về nhà ôn bài.  

Nếu không vì lo Liễu Như Yên ở trước mặt bố mẹ thêu dệt chuyện, thì dù có đánh chết, tôi cũng không đến đây vào ngày trước kỳ thi đại học.  

Tôi lướt mắt qua những vị khách trong sảnh.  

Ngoài khách mời của nhà chúng tôi, chỉ còn lại nhân viên phục vụ của khách sạn.  

Nhân vật chính Hoàng Dịch, đến giờ vẫn chưa xuất hiện.  

"Nghe lần này bố mẹ của Hoàng Dịch cũng sẽ đến. Họ là tỷ phú đấy! Nếu không nhờ lễ đính hôn này, chắc cả đời chị cũng chẳng gặp những người giàu có tầm cỡ như đâu."  

Liễu Như Yên không cảm nhận sự ghen tị từ tôi, liền tiếp tục .  

Bố mẹ của Hoàng Dịch ư?  

Nếu tôi không nhớ nhầm, từ nhỏ Hoàng Dịch đã sống cùng bà nội vì bố mẹ ly hôn.  

Bố mẹ giàu có mà cậu ta bịa ra, sẽ là ai đây?  

Chẳng mấy chốc, từ dưới lầu khách sạn truyền đến tiếng cơ siêu xe, mọi người lập tức chạy ra cửa sổ hóng hớt.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...