7
“Nếu cháu nhớ không lầm thì ấy chính là vị hôn phu trước của cháu đúng không?”
Tôi nắm tay Chu Thời Húc, : “Mối liên hôn này vốn dĩ không thuộc về Hạ Yến, nếu muốn nhà họ Cố tiếp tục đầu tư thì cũng thôi, cháu muốn đính hôn với Chu Thời Húc.”
Tôi vừa dứt lời, cả bố mẹ tôi lẫn hai ông bà Hạ đều lắp bắp kinh hãi.
Nhưng dù bọn họ gì tôi cũng kệ.
Tôi Chu Thời Húc cũng đang khiếp sợ, với : “Tặng vợ sắp cưới một đóa hồng chớm nở có không nè?”
Mưa đã ngừng rơi, ánh mặt trời dịu nhẹ hắt lên khuôn mặt thanh tú của Chu Thời Húc.
Anh vào mắt tôi, vừa trầm tĩnh vừa kiên định.
Tựa như...... Tựa như ánh mắt tôi trong đám cháy đời trước.
Anh không gì, lại hái cho tôi một bông hồng đón nắng mới nở rộ.
Sắc mặt Lâm Nguyệt Sương khó coi giãy nảy đi về biệt thự, nóng nảy gọi báo cho Hạ Yến biết việc này.
“Giờ nó muốn đính hôn với thằng con đấy! Con mau về ngay cho mẹ! Không thể cho nó chiếm hời rể nhà họ Cố !”
Hạ Yến lấy lệ: “Mẹ, Cố Giai Cẩn chỉ giận dỗi vô cớ thôi, chắc nó tưởng có thể bắt con về đính hôn với nó.”
“Con tỉnh tạo lại đi! Tim bố con không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể…”
Lâm Nguyệt Sương kịp thời dứt lời, lạnh lùng nhắc nhở:
“Đừng quên Chu Thời Húc cũng có quyền thừa kế!”
Hạ Yến không hề sợ hãi: “Cố Giai Cẩn không phải con thì không gả, mẹ không nghe nó đấy sao, nó vẫn đang chờ con quay về kia kìa!”
Bạn thấy sao?