23
Bệnh tim của Hạ Lập Nghiệp rất nghiêm trọng, một khi phát tác là có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Người sốt ruột nhất chính là Lâm Nguyệt Sương, bà ta cuống quít lấy thuốc trong chiếc túi mang theo bên mình ra, lấy hai viên nhét vào miệng Hạ Lập Nghiệp.
Nhưng hai viên thuốc này không có tác dụng.
Lúc xe cứu thương tới, tim Hạ Lập Nghiệp đã ngừng đạp gần mười phút.
Ngoài phòng cấp cứu, Hạ Yến và Lâm Nguyệt Sương nôn nóng chờ kết quả cấp cứu.
Lúc này, cảnh sát lại tới.
Lâm Nguyệt Sương không hiểu ra sao.
Tôi đứng ra: “Là tôi báo cảnh.”
Hạ Yến không rõ nguyên do, tôi.
“Anh cảnh sát, tôi muốn tố cáo Lâm Nguyệt Sương mưu chủ tịch Hạ thị Hạ Lập Nghiệp, lọ thuốc này chính là chứng cứ.”
Lâm Nguyệt Sương: “Cô bậy gì đó!”
“Tôi bậy? Lộ thuốc này không phải là thuốc trị bệnh tim, mà là vitamin C.”
“Nếu cảnh sát không tin, có thể đi kiểm tra xem viên thuốc này có phải đều có dấu vân tay của Lâm Nguyệt Sương không, bác quản gia trong nhà và camera có thể chứng, Lâm Nguyệt Sương không chỉ có lén đổi thuốc bệnh tim của Hạ Lập Nghiệp mà còn đổi cả thuốc trị liệu chấn thương sọ não của chồng tôi là Chu Thời Húc. Bà ta là để con trai bà ta có thể thừa kế gia sản của nhà họ Hạ.”
“Cô bậy!! Tôi chỉ đổi thuốc của Chu Thời Húc thôi, chứ có đổi thuốc có lão Hạ đâu——”
Lâm Nguyệt Sương đột nhiên im bặt, đã không còn kịp nữa rồi.
“Đồng chí cảnh sát, cũng nghe rồi đấy, bà ta đã chính miệng thừa nhận vụ đổi thuốc.”
Lúc này, bác sĩ đi ra tuyên bố, Hạ Lập Nghiệp tái phát bệnh tim, cấp cứu không có hiệu quả, đã t.ử v.ong, mà hai viên thuốc ông ta uống đúng là vitamin C bình thường, không hề có tác dụng trong việc cấp cứu bệnh tim.
Mặt Lâm Nguyệt Sương trắng bệch, bà ta khóc lóc kêu rên, hoảng sợ túm lấy tay Hạ Yến: “Con ơi! Mau cứu mẹ với! Con cứu mẹ với!”
Biến cố bất ngờ ập đến khiến Hạ Yến trở tay không kịp, hắn giả vờ trấn định: “Tôi muốn mời luật sư, tôi muốn mời luật sư!!”
“Mời luật sư? Được thôi! Tốt nhất cũng nên cho mời luật sư biện hộ.”
Tôi , ở trước mặt cảnh sát, lấy ra một chiếc bút ghi âm, ấn bật, Hạ Yến ở trong điện thoại dò hỏi “bọn bắt cóc” muốn bao nhiêu tiền mới có thể giấu vụ hắn đẩy trai hắn xuống vực.
Vẻ mặt Hạ Yến trống rỗng “Là ?”
“Là tôi.” Tôi đánh giá hắn, “Bọn bắt c.óc năm đó đã ch.ết bệnh trong t.ù rồi.”
“Người gọi cho là do tôi tìm bừa một người lừa thôi.”
“Không ngờ lại trực tiếp thừa nhận ! Muốn mưu sát trai, phạm t.ội gi.ết người!”
Bạn thấy sao?