Có lẽ là không yên lòng về Tư Kiều.
Khóe mắt Đỗ Hân Hinh thấy bóng dáng Lương Nhân Lễ, vội vàng thu lại móng vuốt sắc bén, giả vờ vô tội đáng thương.
"Diệu Tổ là đứa trẻ an phận, nào có mưu mô như Tư Kiều."
Chủ nhiệm lớp không tán đồng: "Mẹ Diệu Tổ, sao chị có thể một đứa bé mưu mô. Không phải mọi chuyện còn đang điều tra à?"
Đỗ Hân Hinh lau nước mắt: "Còn cần điều tra à, con trai tôi bị thương nặng như , thằng bé ở lớp bị học bắt nạt, đây là bạo lực học đường, các giáo viên lại chỉ biết dạy học, không biết cách trồng người."
Mặt chủ nhiệm lớp cũng đỏ lên vì tức: "Mẹ Diệu Tổ, xin chị chí ít hãy tôn trọng giáo viên một chút có không?"
Gặp phải loại hoa sen trắng này, cũng khổ cho giáo viên.
Tôi lạnh nhạt phát biểu: "Nếu cảm thấy ngôi trường này không thích hợp với con trai mình, mời chuyển trường."
Đỗ Hân Hinh không vui, trợn mắt.
"Dựa vào đâu mà không phải Tư Kiều nhà chuyển trường."
Cô ta vừa , mọi người chúng tôi đều hiểu.
Tôi khoanh tay: "Thì ra mẹ Diệu Tổ ầm ĩ một trận này, là vì muốn đuổi Tư Kiều nhà tôi đi."
Chủ nhiệm lớp có vẻ hơi sốt ruột, Tư Kiều chính là cục cưng quý giá của trường học, ngôi sao nhỏ để tuyên truyền tuyển sinh, sao có thể để con bé đi chứ!
Chủ nhiệm lớp nhẹ giọng lại: “Nếu đã , trường học không giữ hai người lại nữa.”
Giọng điệu rất lễ phép, lời ra lại vô cùng tàn nhẫn.
Đỗ Hân Hinh sửng sốt ngay tại chỗ, có lẽ cũng không ngờ chủ nhiệm lớp cũng không níu giữ một chút.
Cô ta vênh mặt hất hàm sai khiến: "Quá đáng, gọi hiệu trưởng tới đây."
Gọi hiệu trưởng tới cũng là như , uyển chuyển mời ta chọn một trường học khác.
Đỗ Hân Hinh còn muốn bẩm báo lên hội đồng nhà trường.
Lúc này, Lương Nhân Lễ cuối cùng cũng ra mặt: "Chuyển trường đi."
Đỗ Hân Hinh rúc vào trong ngực Lương Nhân Lễ: "Đúng thế, để Tư Kiều nhà chuyển trường."
Lương Nhân Lễ đẩy ta ra, căn dặn trợ lý: "Cho Diệu Tổ chuyển trường, càng nhanh càng tốt."
Đỗ Hân Hinh quá sợ hãi:"Không thể, dựa vào đâu mà để Diệu Tổ chuyển trường chứ!"
Lương Nhân Lễ không gánh nổi ta, quay người rời đi.
Trước khi đi còn tôi và Tư Kiều một chút.
Trong hành lang vang vọng giọng oán hận của Đỗ Hân Hinh.
"Tổng giám đốc Lương! Diệu Tổ của chúng ta không thể chuyển trường! Anh cũng biết thằng bé vốn không thông minh, họ trường chênh lệch sẽ chỉ càng kém hơn."
"Anh không thể chỉ thiên vị Tư Kiều, Diệu Tổ cũng là con của mà!"
Bạn thấy sao?