Tôi ngẩn người một chút rồi nhận lấy: “Còn chuyện gì khác không?”
Anh ta lắc đầu, nhắc nhở: “Đừng đi trễ ngày mốt. Lãnh xong giấy tôi phải về họp ngay.”
Chỉ vì chuyện nhỏ như mà ta gọi tôi ra giữa đêm gió thổi lạnh thấu xương.
Tôi nhếch mép, không kìm bật lại: “Thật ngại quá cho – người bận trăm công nghìn việc mà còn phải đích thân đến dặn dò tôi.”
Lục Yến bật , giọng mỉa mai: “Cũng tại ai kia đi học toàn trễ giờ, có tiền án rồi.”
Tôi lười cãi, quay người chạy về nhà.
Trễ á? Không có cửa đâu.
Vì vinh hoa phú quý mà ông trời ban cho tôi, vì số tiền tiêu vặt tăng gấp ba, tôi mà đi trễ thì đúng là có vấn đề.
Ai lại đi thù với tiền chứ?
Vì tò mò, tôi mở chiếc hộp nhung ra xem – bên trong là một chiếc nhẫn kim cương thiết kế đơn giản tinh tế, khá đẹp.
Tôi đang định tra xem đeo vào ngón nào thì tin nhắn của Lục Yến lại tới: 【Tay trái, ngón áp út.】
Xì, như mình biết nhiều lắm .
Tôi là chưa từng đương, không biết cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Tối trước ngày đi đăng ký kết hôn, tôi cứ có cảm giác như mình sắp đột tử.
Tim đập liên hồi, nằm lăn lộn mãi không ngủ .
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy kỳ cục thật.
Tôi và Lục Yến… kết hôn á? Nghe mà thấy nực .
Sáng hôm sau, tôi bị người giúp việc đánh thức: “Tiểu thư, cậu Lục đã đợi dưới nhà rồi.”
Sớm á?!
Tôi lập tức bật dậy như cá chép, lăn khỏi giường rồi lao đi rửa mặt, trang điểm.
Khi tôi thay xong chiếc váy liền trắng tinh rồi bước xuống lầu, liền nghe thấy giọng Lục Yến đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với ba mẹ tôi.
Mẹ tôi đến mức không khép miệng lại , vừa liếc thấy tôi liền khựng lại một chút: “Con gì mà lâu thế, người ta Lục Yến dậy sớm thế kia kìa.”
Tôi nghiến răng, gượng vài tiếng.
Tên đáng ghét này, rõ ràng cố dậy sớm để tôi bị mắng đây mà.
Quả nhiên, Lục Yến là khắc tinh của tôi!
Từ bé đến lớn, ta luôn là hình mẫu hoàn hảo đối lập với tôi – chuyên dùng để gương cho tôi học theo.
Tôi ngồi vào ghế phụ bên cạnh ta.
Gió hè oi bức thổi tung mái tóc dài của tôi.
Tôi liếc trộm Lục Yến qua khóe mắt.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt nghiêng của ta, trông vừa lạnh lùng vừa cao ngạo.
Chỉ cần ta đừng mở miệng, thì đúng là rất đẹp trai, cực kỳ hút mắt.
Đầu óc tôi bắt đầu mơ màng.
Lễ cưới định vào cuối năm nay, mà thật ra tôi cũng chẳng mong đợi gì mấy.
Liên hôn thương mại thôi mà, ai trong giới cũng hiểu rõ quy tắc rồi.
Biết đâu vài năm nữa tôi với Lục Yến không diễn nổi nữa thì lại ly hôn.
Bạn bè trong giới tôi, những người kết hôn sớm phần lớn cũng là kiểu hôn nhân vì lợi ích.
Nói trắng ra là “kết hôn hình thức”.
Ai nấy đều sống cuộc sống riêng, chỉ cần không công khai quá đáng thì người trong cuộc đều nhắm mắt cho qua.
Chơi bời còn hơn cả ngoài giới.
Còn Lục Yến có chơi bời hay không thì tôi cũng không rõ.
Nhưng biết nhau bao năm rồi, tôi chưa từng thấy ta đương bao giờ.
Ai mà biết , có khi ta cũng đang nuôi một bồ xinh xắn giấu kỹ, chẳng thèm cho tôi biết.
Đúng giờ cao điểm buổi sáng, đường kẹt cứng.
Một chiếc xe màu xanh bất ngờ tăng tốc lấn làn, cắt ngang đầu xe chúng tôi.
Lục Yến phản xạ cực nhanh, đạp thắng gấp nên không đâm vào xe trước.
Cú phanh tôi chúi người về phía trước, theo phản xạ ta đưa tay chắn ngang người tôi.
Kết quả là… tay ta không lệch không trượt, đè thẳng lên ngực tôi.
Hai người, bốn mắt, nhau chằm chằm, không khí… ngượng muốn chết!
Lục Yến không tỏ rõ biểu cảm gì, mặt lại hơi đỏ.
Tai tôi nóng ran, vội cúi đầu.
Ngón tay ta lạnh lạnh, gầy và có góc cạnh, cách lớp vải mỏng vẫn có thể cảm nhận rõ độ ấm từ lòng bàn tay ta.
“Bíp ——”
Xe phía sau bấm còi inh ỏi.
Lục Yến mới vội vàng rút tay lại, tiếp tục lái xe.
Nhưng nơi ngực tôi vừa bị đụng phải, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ tay ta, ngứa ngáy như có điện chạy qua khiến tim tôi cũng ngứa theo.
Đến ngã tư tiếp theo thì gặp đèn đỏ.
Lục Yến ho khan vài tiếng, ánh mắt liếc qua tôi.
Chỉ là một cái liếc bình thường, tôi giả vờ chăm lướt điện thoại, đà điểu tránh ánh mắt ta.
Xấu hổ muốn chết.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn đã tát ta một cái rồi mắng thẳng mặt: “Tên dê xồm!”
Nhưng bây giờ sắp đi đăng ký kết hôn, mà ta cũng không cố ý.
Bạn thấy sao?