Liếm Cẩu Phiêu Lưu [...] – Chương 1

(Lời của Chanh: Tên truyện là do Chanh đặt, đã dùng 30p cuộc đời cũng kh nghĩ là tên gì hay ho, mà bộ truyện chung chung toàn liếm nên Chanh đặt z á, ai có góp ý đổi tên thì nhắn page Chanh nha :*) 

Giới thiệu: 

Tôi dựa vào kỹ năng liếm cẩu, đã tự liếm bản thân vào tận Thanh Hoa! 

((Liếm cẩu "舔狗" : Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh.))

Chỉ vì học thần một câu: "Không vào Thanh Hoa, không bàn chuyện đương." 

Tôi liền phấn đấu vươn lên, nếm mật nằm gai, thật sự từ thành tích bét lớp, lăn lộn bò vào trường đại học số một trong nước!

Sau này, tôi gương mặt đẹp trai của học thần, mong đợi hỏi: 

"Học thần, hay là liên thông đại học, thạc sĩ, tiến sĩ rồi hãy đương?"

Học thần đang chuẩn bị tỏ : "???"

01

Trong những tiểu thuyết học đường, nữ chính và học bá nhau lúc nào cũng ngọt ngào. 

, hẹn hò với một học bá phiên bản đời thực đã trở thành chấp niệm trong lòng tôi. Mà Cố Tắc, vừa đúng lúc hội tụ đủ tất cả những đặc điểm của nam chính học bá miêu tả trong tiểu thuyết. Cao gầy, trắng trẻo, lạnh lùng, đẹp trai, giàu có, và... học thần vĩnh viễn đứng nhất. 

Tuy nhiên, khi tôi : "Cố Tắc, em tìm là có một mối muốn bàn." 

Anh ấy lại lạnh lùng đáp lại tôi: "Không vào Thanh Hoa, không bàn chuyện đương." 

Người đứng đầu lớp quả nhiên là khác biệt, dập tắt hy vọng cũng là số một. 

Nhưng tôi, một học dốt chính hiệu ngay cả thi điểm A cũng khó khăn chứ gì thi vào Thanh Hoa? 

Rõ ràng là câu đuổi khéo một liếm cẩu như tôi! 

Nhưng, coi thường ai đấy? 

Đầu óc tôi nóng lên, liền buột miệng thốt ra: "Thi thì thi, ai sợ ai!" 

... 

Dưới áp lực của lòng hiếu thắng và lòng tự tôn, kỳ thi đại học đã trở thành trận chiến lật ngược thế đẹp mắt nhất của tôi. Tôi giấy báo trúng tuyển của Thanh Hoa, cảm khái muôn phần. 

Con cẩu bám đuôi này tôi cũng thật tốt. Thậm chí còn có chút mê luyến cảm giác vẫy đuôi trước Cố Tắc. 

Bởi vì tôi đã có mục tiêu tiếp theo - Liên thông đại học, thạc sĩ, tiến sĩ tại Đại học Thanh Hoa, cùng với việc ôm trọn học bổng hàng năm.

 

02

Bạn tốt của Cố Tắc, chân thành hỏi tôi một câu: 

"Nếu theo đuổi học thần thành công, em sẽ gì tiếp?" 

Tôi muốn từ chối trả lời câu hỏi của ta, ta lại dùng số hiệu chuyến tàu cao tốc Cố Tắc đi Bắc Kinh để trao đổi với tôi! 

"Chắc là em sẽ... xóa bỏ chặn hết một lượt, không ai có thể phiền em một liếm cẩu thuần túy!" 

Dù sao Cố Tắc cũng không thể để tôi tiến đến thành công, trả lời thế nào cũng chẳng sao. 

... 

Tôi và Cố Tắc mua vé cùng một chuyến tàu cao tốc, đồng thời giả vờ cờ gặp gỡ, sau đó đổi chỗ ngồi sang bên cạnh ấy. Tôi dùng kỹ năng diễn xuất vụng về của mình để bắt chuyện với ấy. 

"Trùng hợp ghê, Cố học thần." 

Cố Tắc trưng ra vẻ mặt khó gần. Nhưng không sao, dù sao tôi cũng là liếm cẩu. Vì học bổng, tôi liều mình. 

"Tiểu ca ca sao không thèm để ý người ta

"Kết Wechat đi? 

"Yêu đương đi?" 

Tam liên kích, cuối cùng cũng đợi phản hồi của ấy. 

"Ồn." 

Hai câu đã chê ồn, thật khó hầu hạ. Tôi đành giả vờ ngáp một cái. 

"Buồn ngủ quá ~" 

Sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong vòng một phút, đầu nghiêng về phía vai ấy năm lần, cũng bị ấy đẩy ra năm lần. Được rồi, đúng là một người đàn ông vô

Tàu cao tốc đến điểm đích, Cố Tắc đi trước, dường như sợ tôi lại gần. Anh ấy đi rất nhanh, còn tôi... đuổi theo mệt muốn chết. 

Không ai với tôi, một liếm cẩu còn cần thể lực nữa. Vì , giọng hơi thô lỗ của tôi vang lên sau lưng ấy. 

"Cố Tắc, huynh không đi, huynh không thấy đau lòng cho người ta à!?”

Hai chữ "người ta" có thể dùng để nũng, từ miệng tôi ra lại giống như "tiểu nhân". 

Những khác nũng, khiến người ta muốn đem mạng cho ấy. Tôi nũng, là muốn lấy mạng người ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...