Đúng mười hai giờ đêm, chuông cửa nhà tôi kêu ầm ĩ.
Cùng với chuông, còn có tiếng đập cửa ầm ầm bên ngoài như đất.
“Vương Giai Ny, cút ra đây cho tôi! Đừng tưởng trốn trong nhà giả chết là xong chuyện!”
“Cút ra đây! Ngay lập tức! Ra đây cho tôi!!!”
Tôi thầm than không ổn trong lòng. Chồng tôi hôm nay tăng ca ở công ty, trong nhà chỉ có tôi, mẹ chồng và con trai.
Vương Hinh Duyệt vẫn còn điên cuồng hét bên ngoài, cả tòa nhà liền lập tức sáng đèn.
Tôi qua mắt mèo, thấy ta không chỉ đến một mình, mà còn dẫn theo cả con cùng tới.
Mẹ chồng dỗ cho con trai ngủ yên, khép chặt cửa phòng, sau đó chuẩn bị đi ra mở cửa, bị tôi kịp thời ngăn cản.
Nhiều năm quen biết Vương Hinh Duyệt như , ta là người thế nào, không ai hiểu rõ hơn tôi.
Nếu thật sự mở cửa cho ta vào nhà, sợ là sẽ trực tiếp cướp con trai tôi đi mất.
Bởi vì ta không ngừng náo loạn, hàng xóm bắt đầu mở cửa quát mắng.
“Đêm hôm khuya khoắt, kêu gào cái gì đấy? Không định cho người khác ngủ hả?”
“Đúng! Nếu còn ầm ĩ nữa, tôi sẽ báo cảnh sát bắt về đồn!”
Vương Hinh Duyệt ngoài cửa lập tức đẩy ngã con xuống đất, “Chúng tôi đến đây để đòi công bằng!”
Cô ta chỉ vào nhà chúng tôi, “Chính là gia đình này, đứa con còn chưa ra đời của tôi bị sảy, các người phải chút cho tôi!”
Vừa , ta vừa quỳ bò tới bên chân một người hàng xóm, “Vì có thể có con trai, tôi phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực, các người không hiểu đâu! Nếu không phải vì con đàn bà kia con trai tôi, sao tôi có thể bị sảy thai chứ?!”
Nghe ta , tôi trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát.
Hiện tại ngoài cửa đang tụ tập rất nhiều người nghe ngóng, tôi mới yên tâm mở cửa bước ra.
“Vương Hinh Duyệt, tôi chết đứa trẻ trong bụng , chứng cứ đâu? Tôi chết nó thế nào?!”
Thấy tôi xuất hiện, ta lập tức bật dậy, giống như phát điên lên mà lao tới muốn đánh tôi.
Tôi lùi lại né tránh, những người xung quanh thấy không thích hợp liền vội vàng giữ chặt ta lại, “Có gì thì ra, đừng !”
Tôi giơ điện thoại, “Tôi đã báo cảnh sát tội rối trật tự công cộng.”
Không ngờ Vương Hinh Duyệt lại chẳng hề sợ hãi, còn quay đầu lạnh lùng với tôi, “Cô chết con trai của tôi, bây giờ còn dám báo cảnh sát tới bắt tôi? Mọi người xem, trên đời này còn có thiên lí nữa không?!”
Những người hàng xóm xung quanh nghe ta , không khỏi thương cảm cho ta vừa mất con, bằng chứng không có, không ai tin tôi chết con trai ta.
Cứ như , chúng tôi giằng co qua lại không ngớt.
Cho tới khi cảnh sát tới đưa Vương Hinh Duyệt đi, chúng tôi cũng phải đến cục Cảnh sát lấy lời khai.
Không ngờ vừa đến trước cửa cục Cảnh sát, Vương Hinh Duyệt lại quỳ sụp xuống trước mặt tôi, nước mắt đầy mặt, “Xin lỗi, Ny Ny, vì tớ quá đau lòng nên , là lỗi của tớ.” Cô ta vừa giải thích vừa dập đầu, “Cậu cũng biết đấy, tớ vừa mất con nên không thể khống chế cảm của mình.”
Tôi bị ta dọa cho hoảng sợ lùi lại, cảnh sát thấy cũng liên tục khuyên nhủ chúng tôi nên hòa giải.
Tôi không muốn lớn chuyện nên nhanh chóng đáp ứng.
Còn tưởng sau chuyện này là có thể yên ổn một thời gian, nào ngờ ngay ngày hôm sau, Vương Hinh Duyệt trực tiếp chuyển đến căn hộ đối diện nhà chúng tôi.
Sau đó, tôi mới biết, mục đích của ta không chỉ là mệnh của con trai tôi.
Tôi thậm chí còn không biết, ta đã âm mưu chuyện này từ khi nào.
Căn hộ đối diện nhà chúng tôi vẫn không có người ở, chẳng lẽ cũng là do ta tính toán từ trước?
Sáng sớm hôm sau, tôi ra ngoài mua đồ ăn sáng, vừa lúc thấy cánh cửa căn hộ đối diện đang rộng mở, Vương Hinh Duyệt ôm con , đến vui vẻ chào hỏi tôi, “Ny Ny, tớ chuyển đến đối diện với nhà cậu rồi này, cậu có vui không?”
Cô ta rất rạng rỡ, ý chẳng đạt tới đáy mắt, tôi không khỏi có chút sợ hãi.
“Cô chuyển đến từ khi nào? Sao không cho tôi biết?”
Cô ta thả con xuống, sau đó đứng dậy, trong nháy mắt đó, ánh mắt của ta lập tức thay đổi, hung tợn tôi chằm chằm, “Vì sao luôn sống tốt hơn tôi? Dựa vào cái gì chứ?!”
Tôi bị dọa sợ, đẩy mạnh ta ra, sau đó vội vàng chạy xuống dưới lầu.
Suốt cả đường đi, tôi vẫn cảm thấy không thích hợp, thậm chí ngay cả xe đang phi tới cũng không nhận ra. Nếu không phải có người qua đường tốt bụng giữ tôi lại, sợ là hôm nay tôi không thể tránh kiếp nhập viện.
Sau khi rối rít cảm ơn người kia, tôi lập tức đi thẳng đến chợ, không dám suy nghĩ miên man nữa. Nào ngờ đến khi tính tiền, lại phát hiện trong túi xách có thêm một món đồ lạ.
Đó là một túi nhỏ màu trắng, khi tôi mở túi ra, không khỏi kinh hoảng đến rụng rời chân tay.
Đó là một viên đá màu đỏ như máu.
Rõ ràng trước khi ra khỏi cửa, trong túi của tôi chỉ có ví tiền, sao bây giờ lại có thứ quỷ quái này? Không cần nghĩ cũng biết, chính là do Vương Hinh Duyệt ban nãy nhân lúc tôi không để ý mà nhét vào.
Tôi sợ hãi đóng chặt túi lại, không dám chậm trễ, chạy vội về nhà.
Vừa về đến nhà, tôi vội vàng kể lại cho mẹ chồng nghe. Bởi vì chuyện của con trai, mấy hôm nay mẹ chồng vẫn ở lại với chúng tôi.
Bởi vì tôi và chồng tiến tới hôn nhất rất nhanh, nên hầu như không ai biết chuyện mẹ chồng chính là bà đồng nổi tiếng trong vùng.
Đương nhiên, Vương Hinh Duyệt cũng không biết.
Khi tôi đưa cho bà xem viên đá kia, sắc mặt bà trở nên xanh mét, “Con ả này, đúng là quá mức âm độc!”
Bà nắm giơ viên đá lên trước mắt tôi, “Đây chính là một viên đá đổi mệnh, ta không chỉ muốn mạng của con trai con, còn muốn cướp lấy cả nhân sinh của con!”
Nghe những lời này, tôi như lọt vào sương mù, “Mẹ, như thế nghĩa là sao?”
Mẹ chồng ngâm viên đá kia trong một cốc nước trắng, sau đó mới chậm rãi mở miệng, “Đá đổi mệnh này, ý nghĩa cũng như tên gọi, có thể giúp người ta đổi vận mệnh với người khác. Nói cách khác, con giữ viên đá này trong người không quá năm ngày, cuộc sống của con sẽ trở nên hỗn loạn điên đảo, ngược lại, người kia sẽ càng may mắn hạnh phúc.”
Tôi không khỏi nuốt nước miếng, “Vậy bây giờ con phải sao…”
Mẹ chồng bảo tôi vào cốc nước, “Viên đá này, thẳng ra chỉ là viên đá bình thường ngâm trong máu chó mực và máu gà trắng mà có . Nhất định con ả này còn có bùa để dành cho con nữa! Con đừng đả thảo kinh xà, ta không đắc ý lâu đâu!”
Nói xong, bà vớt viên đá ra khỏi nước, sau đó đi ra mở cửa hất thẳng cốc nước lên cửa nhà đối diện.
Bà mỉm với tôi, “Đừng sợ, con cũng đừng quên mẹ chồng con là ai.”
Bạn thấy sao?