Nhiều năm quen biết Duyệt Duyệt như , chỉ cần là chuyện cần tiêu tiền, tất cả đều xuất phát từ túi của tôi.
Bởi vì gia cảnh của ta không tốt, tôi vẫn nghĩ chúng tôi là thân, có thể giúp đỡ cũng không nên so đo.
Khi tới nhà hàng, tôi mới phát hiện Duyệt Duyệt sớm đã tới rồi, không những còn gọi sẵn một bàn đầy đồ ăn.
Cô ta vừa ăn vừa trách tôi, “Đến muộn như mà không báo cho tớ, tớ còn tưởng cậu quên người này rồi chứ!”
Không chờ tôi mở miệng, ta tiếp, “Đúng rồi, gần đây tớ thích một chiếc túi xách, sau này cậu chính là mẹ đỡ đầu của con trai tớ, lát nữa mua cho tớ nhé,”
Tôi một tiếng nhàn nhạt, “Đương nhiên, coi như là quà chúc mừng cậu.”
Nói xong, tôi lấy bao lì xì trong túi ra đưa tới trước mặt ta, “Đây là lì xì tớ tặng cho em bé, cậu nhận lấy nhé.”
Duyệt Duyệt còn đang phồng miệng ăn cơm, chỉ liếc mắt qua một cái, vừa xong ta liền ngây ngẩn cả người, còn suýt bị sặc. Cô ta gượng mấy tiếng, đẩy lại bao lì xì trở về, “Lì xì thì thôi đi.”
Tôi nghiêm túc đẩy lại, chăm ta, “Không , đây là lời chúc phúc tớ dành cho em bé.”
Cô ta trừng mắt tôi chằm chằm, cắn răng nhận lấy.
Vừa cầm lấy bao lì xì, vẻ mặt ta có chút kì quái, “Ny Ny, trong này có gì ?”
Tôi chặn tay ta lại, “Cậu về nhà xem sẽ biết.”
Nếu ta không có tâm tư con trai tôi, cho dù nhận đồng xu này cũng không có vấn đề gì.
Nhưng nếu ta thật sự muốn trộm mệnh của con tôi, cũng đừng trách tôi không nể mặt.
Dù sao, tôi cũng là một người mẹ.
Sau khi dẫn Duyệt Duyệt đi mua túi xách xong, tôi mới trở về.
Vừa thấy tôi, mẹ chồng lập tức hỏi, “Ny Ny, bao lì xì kia đã đưa chưa?”
Tôi xoa xoa cổ, gật đầu, “Rồi ạ.”
Lúc này đôi mày vốn cau chặt của mẹ chồng mới giãn ra, không khỏi vỗ vỗ ngực, “Vậy hôm nay cháu trai sẽ không có chuyện gì.”
Nghe , tôi đi về phía phòng ngủ, thấy chồng tôi đang nằm cạnh con trai, bàn tay không ngừng vỗ về dỗ thằng bé ngủ.
“Hôm nay thằng bé không khóc không quấy, cũng không bị sốt, chỉ là không chịu ăn. Chờ đến tối, có lẽ sẽ chịu ăn lại như thường thôi.”
Tôi không khỏi đỏ mắt, người mẹ, chuyện lo lắng nhất chính là con của mình.
Mẹ chồng vỗ vỗ vai tôi, “Đừng sợ, Ny Ny, có mẹ ở đây rồi. Bao lì xì kia đưa là rồi. Thật ra cũng chỉ cần ta chạm vào lì xì cũng , ta nhận sẽ càng tốt hơn.”
Tôi gật đầu, lúc này chồng tôi cũng bước ra bảo tôi vào ngủ bù.
Giấc ngủ này tôi ngủ thật sự không yên, luôn mơ thấy cảnh thân toàn thân ướt máu, ôm con trai của tôi muốn cùng chết.
Tôi giật mình bừng tỉnh, mở điện thoại xem giờ mới phát hiện có mấy chục cuộc gọi nhỡ, tin nhắn lại càng là 99+, đều là từ Duyệt Duyệt.
Sau khi sinh con, tôi vẫn luôn tắt âm điện thoại, bây giờ đột nhiên thấy nhiều cuộc gọi và tin nhắn như , mí mắt không khỏi giật giật.
Những tin nhắn trên cùng đều là chia sẻ niềm vui khi có túi xách mới, sau đó là báo cáo kiểm tra thai.
[Bác sĩ con trai tớ rất khỏe mạnh, không có chút vấn đề nào. Đều là nhờ cậu cả đấy.]
[Con lớn nhà tớ không hiểu chuyện, không cẩn thận đánh mất bao lì xì cậu tặng tớ rồi. Cậu sẽ không tức giận chứ?]
[Ny Ny, tớ thấy bụng hơi khó chịu, cậu có thể cùng tớ đến bệnh viện kiểm tra không?]
[Ny Ny? Cậu có ở nhà không? Có thể đưa con ra ngoài gặp tớ không? Từ khi thằng bé sinh ra tớ mới xem ảnh chụp, chưa chính thức gặp mặt đâu.]
…
Bên dưới đều là tin nhắn thúc giục tôi đưa con đi đến bệnh viện khám thai với ta.
Tôi vội vàng kể lại cho mẹ chồng, bà vừa nghe xong, tức khắc sầm mặt, “Ả đàn bàn này, còn chưa hết hi vọng?!”
Sau đó, bà như nghĩ tới điều gì, “Con ta mang thai?”
Tôi lập tức gật mạnh đầu.
Mẹ chồng hừ lạnh một tiếng, “Ai biết trong bụng ta có thật sự là một đứa trẻ không. Sợ là ta cũng biết tác dụng của bao lì xì kia rồi. Cô ta muốn gặp con trai con để tiến hành đổi thai, khi đó ta sẽ thực sự mang một thai nam.”
Tôi theo bản năng che lồng ngực đang kinh hoảng hốt lại, đúng lúc này, điện thoại của thân cũng gọi tới.
Tôi run rẩy ấn nghe, thanh âm thanh thúy như tiếng chuông của Duyệt Duyệt lập tức truyền tới, “Ny Ny, cậu có ở nhà không? Mau đưa con trai đến bệnh viện khám thai với tớ!”
Thấy tôi không trả lời, ta có chút giận dữ, “Có nghe thấy không? Cậu cũng biết tớ chỉ có một người duy nhất là cậu! Tớ không cần biết, cậu nhất định phải đi với tớ!”
“Tớ đang bận, không đi , cậu bảo chồng đưa đi đi.” Tôi lập tức cúp điện thoại.
Bạn thân có vẻ vẫn chưa hết hi vọng, liên tục gọi tới, tôi không nghe máy nữa.
Sau giấc ngủ trưa không yên ổn này, tôi cảm thấy có chút mệt mỏi, đầu óc choáng váng quay cuồng.
Buổi tối thân lại gọi tới liên hoàn. Nghĩ đến thời gian đã muộn, các phòng siêu âm đều đã đóng cửa, tôi mới nghe máy.
“Vương Giai Ny, đồ khốn nạn! Cô chết con trai của tôi rồi! Cô nhất định không chết tử tế! Cả và đứa con đáng chết của , đều chết hết đi!”
Đột nhiên bị ta quát mắng một trận, tôi có chút không kịp phản ứng, chỉ theo bản năng hỏi lại, “Cậu… Cậu cái gì?”
“Tôi sảy thai rồi, vừa lòng chưa?! Cô không muốn tôi sống tốt, cũng đừng mong yên ổn! Cô chờ đó cho tôi, con trai sẽ không toàn thây đâu!”
Điện thoại đã bị cúp ngang, lòng tôi vẫn tràn ngập sợ hãi. Đoạn gào thét điên loạn kia của thân khiến tôi nhận ra có chuyện bất thường.
Mẹ chồng nghe thấy tiếng liền đẩy cửa bước vào, “Ny Ny, có phải ả đàn bà kia gọi cho con không?”
Tôi gật đầu, bối rối mở miệng, “Cô ta vừa là… sảy thai?”
“Hả, sảy thai? Cô ta lừa gạt con thôi. Vốn không có thai, sao có thể sảy?” Mẹ chồng trấn an tôi vài câu, dặn dò chỉ cần chờ qua Thanh minh là .
Bạn thấy sao?