Lì Xì Đổi Mệnh – Chương 1

Nửa đêm, con trai tôi lại lên cơn sốt cao, tôi vừa hoảng sợ vừa đau lòng gọi chồng dậy để đưa thằng bé đến bệnh viện.

 

Cũng giống như ngày hôm qua, chân trái chúng tôi vừa mới bước vào bệnh viện, con trai tôi liền hạ sốt tức thì.

 

Chỉ trong vòng hai mươi tư giờ, trạng này đã lặp đi lặp lại năm lần.

 

Tôi và chồng vô cùng bất an, dù sao góc áo của bác sĩ còn chưa thấy mà bệnh của con đã khỏi, cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy người thật sự có bệnh là chúng tôi mới đúng.

 

Chồng tôi một tay ôm con, một tay nắm tay tôi trấn an, “Đừng lo, nhất định thằng bé sẽ không có chuyện gì đâu.”

 

Trên đường về nhà, tôi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.

 

Từ khi sinh ra, con trai vẫn luôn tôi và chồng cẩn thận chăm sóc, có khỏe như trâu cũng không ngoa. Đừng là cảm sốt, ngay cả hắt hơi xoàng xoàng cũng là hiếm thấy.

 

Mấy hôm nay đột nhiên xảy ra chuyện như , nhất định là có gì đó không ổn. Vì cho dù đã không còn sớm nữa, tôi vẫn bất chấp gọi điện cho mẹ chồng.

 

Ở đầu dây bên kia, mẹ chồng vừa nghe thấy cháu trai của mình gặp chuyện liền không khỏi lo lắng, “Vì sao đang mạnh khỏe bình thường lại đột nhiên phát sốt ? Ny Ny, có phải trước khi đi ngủ con và Tiểu Phong không đóng kín cửa sổ không? Bây giờ đang là giao mùa, thời tiết cũng không ổn định đâu…”

 

“Không phải đâu mẹ.” Tôi vội vàng giải thích, những điều bà đoán, không phải tôi chưa từng nghĩ tới.

 

Cho dù tôi thật sự sơ ý để quên cửa sổ, vẫn còn chồng tôi, bình thường cẩn thận bao nhiêu, cả gia đình đều biết rõ.

 

Mẹ chồng yên lặng một chút, sau đó nhỏ giọng cẩn thận mở miệng, “Ny Ny, gần đây con và Tiểu Phong có nhận đồ gì của người khác không?”

 

Lời này vừa cất ra, tôi đột nhiên nhớ tới mấy hôm trước thân có tặng cho tôi một phong lì xì.

 

Cô ta , “Lúc trước khi cậu sinh con tớ không đến , bây giờ bồi thường lại cho cháu nha.”

 

Tôi nhận lì xì xong liền phát hiện bên trong trống rỗng, cũng đã hỏi qua ta một câu.

 

Khi ấy, ta trả lời, “À, ý tớ là không khí tràn ngập, phúc lành bình yên đấy mà. Đó chính là tâm ý của tớ, không thấy, không sờ thấy, có thể cảm nhận .”

 

Lời giải thích này tuy có chút kì quái, cảm nhiều năm đã khiến tôi không còn nghi ngờ gì nữa.

 

Tôi quay sang hỏi chồng đang ngồi bên cạnh, “Gần đây có nhận món đồ gì không?”

 

Anh lắc đầu, “Không.”

 

Tôi cắn cắn môi, như chỉ còn phong lì xì trống hôm đó mà thôi.

 

Tôi một năm một mười kể lại rõ ràng chuyện này cho mẹ chồng, không ngờ lại nghe thấy tiếng bà tức giận quát, “Ả đàn bà xấu xa này! Cô ta đây chính là muốn mạng của cháu trai mẹ!”

 

Tôi bị lời bà dọa cho choáng váng, “Mẹ… Mẹ ?!”

 

Mẹ chồng hừ lạnh một tiếng, “Ả đàn bà độc ác, ta muốn dùng lì xì đổi mệnh! Đây là bao lì xì rất hung, nhân cơ hội này đổi số mệnh của cháu trai, sau khi số mệnh biến mất, thằng bé cũng không sống bao lâu nữa!”

 

Nghe mẹ chồng như , tôi không khỏi rùng mình một cái, vội vàng ôm chặt con trai.

 

“Ny Ny, ngày mai con trả bao lì xì này cho ta, nhớ nhét thêm một đồng xu vào bên trong. Sáng mai mẹ sẽ qua đó.”

 

Điện thoại đã cúp, trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi. Sau khi chồng tôi dỗ con ngủ liền ôm tôi an ủi.

 

Tôi theo bản năng mở box chat với thân ra, tin nhắn vẫn dừng lại ở lúc tôi nhận lì xì của ta.

 

[Hôm nay hưởng nhờ niềm vui gia đình hòa hảo con cái khỏe mạnh của cậu, nhất định vận may cũng sẽ đến với tớ thôi.]

 

Cô ta còn gửi về hai icon gặm dưa đáng .

 

Lúc ấy tôi còn chưa biết lời đó có nghĩa là gì, bây giờ lại những lời này, tôi không khỏi cảm thấy hốt hoảng.

 

Tôi vừa tức giận vừa sợ hãi.

 

Tức giận là bởi vì rõ ràng cảm thân thiết nhiều năm như , không ngờ ta lại muốn con trai tôi.

 

Mà sợ hãi, đương nhiên là vì nếu hôm nay không hỏi mẹ chồng, không biết con tôi sẽ ra sao nữa.

 

Tôi còn đang cắn môi suy nghĩ, chồng tôi lại nhẹ nhàng lay tôi, “Con trai vừa nôn, bây giờ lại phát sốt rồi.”

 

Sáng sớm hôm sau, mẹ chồng vô cùng lo lắng tới gõ cửa, sau lưng còn đeo một túi lớn.

 

Đêm qua tôi và chồng chia ca đi ngủ, cả hai đều có chút tiều tụy mệt mỏi.

 

Mẹ chồng vừa sắp xếp đồ đặc vừa an ủi tôi không cần quá hoảng hốt, “Biện pháp này tàn độc nhất chính là vào ngày Thanh minh, khi ấy toàn bộ sinh mệnh sẽ bị cướp đi. Bây giờ cách Thanh minh ba ngày, chúng ta vẫn còn thời gian.”

 

Nói xong, bà đưa cho tôi bao lì xì, “Mẹ đã nhét sẵn một đồng xu rồi, lát nữa con trực tiếp đưa cho ả đàn bà kia là .”

 

Tôi nhận lấy bao lì xì. Gọi là bao lì xì cũng không đúng lắm, bởi vì thực chất nó chỉ là giấy trắng gấp lại thành một chiếc túi có nhét đồng xu bên trong mà thôi.

 

Chẳng qua, mặt ngoài bị mẹ chồng dùng chất lỏng màu đỏ tô lên.

 

“Đây là máu chó mực, có thể trừ tà.”

 

Tôi gật đầu, còn đang nghĩ nên sao để đưa lì xì, tốt đột nhiên nhắn tin đến: [Ny Ny, tớ mang thai rồi!!! Hạnh phúc quá đi mất, hôm qua tớ đã lén nhờ người xem giúp, đứa trẻ này của tớ chính là bé trai đấy!]

 

Nhìn tin nhắn trên màn hình, tôi thật sự không nổi.

 

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã lập tức vui vẻ chúc mừng ta, bây giờ…

 

Tôi điện thoại đến ngẩn người, không hiểu sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện của một năm trước, khi tôi vừa mới mang thai.

 

Khi ấy, Duyệt Duyệt không ngừng trách tôi không biết nghĩ cho con cũng không biết nghĩ cho mình, còn quá trẻ mà đã có thai, không tốt cho cả mẹ lẫn con.

 

Vì thế, tôi vô cùng lo lắng, thậm chí suýt sảy thai.

 

Sau khi tôi bình an vượt cạn, ta chỉ hỏi ngày sinh cùng với tính của con, sau đó không liên hệ thêm một lần nào nữa.

 

Tới tận lần vừa rồi gửi lì xì, chúng tôi mới chuyện lại.

 

“Vợ, em sao thế?” Chồng tôi thấy tôi thất thần, không khỏi kéo tay áo của tôi.

 

Tôi phục hồi tinh thần lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

 

Mẹ chồng đã vào phòng giúp con trai mặc bộ quần áo bà mang tới, đầu giường còn đặt một thanh kiếm gỗ đào.

 

Tôi dựa vào khung cửa, chậm rãi gõ chữ, [Tốt quá. Chiều nay gặp nhau nhé, tớ cũng nên tặng lì xì cho baby chứ.]

 

Khi hệ thống thông báo tin nhắn đã gửi, tôi mới thở ra một hơi.

 

Cô ta trả lời rất nhanh, [Được, giữa trưa đi, cũng tiện cho cậu mời tớ ăn cơm.]

 

Tôi gửi qua một dấu like.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...