Nhiệt trong người biến mất nhanh chóng, tôi cuống quýt kéo chăn che lại cơ thể, cảm thấy mình vừa một chuyện ngu ngốc đến không thể ngu hơn.
“Xin lỗi, Lâm…”
Lâm Hiến chỉ , dịu dàng xoa đầu tôi.
“Sau này, sẽ cố dành thời gian đến thăm em nhiều hơn.”
Tối hôm đó, Lâm Hiến ngủ lại.
Nhưng là… ngủ ở phòng khách. Thế là bộ nội y mới toanh của tôi… vô dụng.
Tôi nằm trên giường, không ngủ , đầu óc rối tung như mớ len bị cào nát.
Lâm Hiến biết rõ hoàn cảnh của tôi. Ngay từ khi quyết định tài trợ, chắc chắn đã điều tra kỹ lưỡng.
Chúng tôi chưa từng gặp nhau. Mọi chuyện bắt đầu từ một lần quay phim tài liệu ở quê tôi.
May mắn thế nào, bộ phim đó do chính Lâm Hiến đầu tư.
Máy quay ghi lại hình ảnh tôi năm mười bốn tuổi — gầy nhẳng, mặc bộ đồ rộng thùng thình, bẩn thỉu, đang chăn bò trên sườn núi.
Chính khoảnh khắc ấy, quyết định tài trợ cho tôi.
Chúng tôi chưa từng gặp nhau, giấu kỹ mọi thông tin cá nhân: tên, tuổi, khuôn mặt.
Nếu tôi biết người đàn ông tốt bụng ấy là cha của Lâm Hiệp, thì có đánh chết tôi cũng không dám đụng đến Lâm Hiệp.
4
Sau khi xuất thân của tôi bị đào bới sạch sẽ, mấy lời đàm tiếu trong trường đột nhiên biến mất.
Đám con nhà giàu từng bắt nạt tôi không thể là thay đổi thái độ, ít nhất… họ không còn cố ý đá bàn, không còn tôi bằng ánh mắt dơ bẩn, không còn dùng ảnh tôi tạo clip đồi trụy bằng AI.
Tiếng ồn ào biến mất khỏi tai tôi. Không khí yên tĩnh đến lạ.
Trái lại, Lâm Hiệp mới là người thay đổi nhiều nhất.
Không chỉ chủ chuyện với tôi, ta còn dẫn tôi đi ăn.
Chúng tôi cùng xuất hiện ở căng tin trường học. Một “ đào mỏ đầy tai tiếng” và một “soái ca nổi bật của trường” đi chung, đương nhiên thu hút mọi ánh .
Tôi hỏi ta:
“Anh không sợ mất mặt khi đi cạnh tôi à?”
Lâm Hiệp hừ một tiếng:
“Sợ cái gì mà sợ?”
Thế là nguyên cả một tháng, ngày nào Lâm Hiệp cũng ra vào trường cùng tôi.
Thậm chí còn có người hỏi thẳng Lâm Hiệp là có đang đương với tôi không.
Cũng có người lôi tôi ra giỡn tục tĩu, quay sang hỏi ta: “Thế nào? Ngủ với Trần Nguyện sướng không?”
Lâm Hiệp đánh vỡ răng thằng đó luôn.
Dĩ nhiên là bị mời phụ huynh.
Khi Lâm Hiến đến trường, sắc mặt không tốt chút nào. Trong phòng giáo viên, hỏi lý do, Lâm Hiệp cúi đầu không chịu , khiến Lâm Hiến tức đến muốn phát điên.
Tôi đứng ngoài cửa phòng, mở miệng gọi: “Anh Lâm.”
Mọi người trong phòng đồng loạt về phía tôi.
Tôi chỉ vào tên đã buông lời tục tĩu với mình, : “Anh ta phạm tôi. Lâm Hiệp ra tay chỉ vì muốn bênh vực tôi.”
Lâm Hiệp trừng mắt tôi, không thể tin nổi.
Tôi thản nhiên đối mặt với ánh mắt ta.
Tôi không phải người tốt đẹp gì. Tôi chỉ không muốn Lâm Hiến bị kẹt giữa chuyện này.
Phía phụ huynh bên kia định phản bác, Lâm Hiến giơ tay lên ngắt lời:
“Chuyện này để thư ký của tôi việc với các người.
Tiền thuốc men chúng tôi sẽ thanh toán, tuyệt đối không xin lỗi.”
5
Sau khi chuyện riêng với Lâm Hiệp một hồi lâu, Lâm Hiến quay sang với tôi:
“Cảm ơn em. Nhờ , mới nhận ra… hóa ra Lâm Hiệp không tệ đến mức đó.”
Tôi lập tức tranh thủ đề xuất: “Vậy thì… như lời cảm ơn, tối nay đến chỗ em nhé?”
Lâm Hiến đáp ngay: “Nếu em không mặc cái bộ đồ đó nữa.”
Tôi vừa thẹn vừa mừng: “Tất nhiên rồi! Nếu không thích kiểu gợi cảm, em có thể theo phong cách… thuần khiết cũng mà!”
Lâm Hiến khổ: “Sau này đừng mấy câu như nữa.”
Rồi đột ngột nghiêm mặt lại: “Còn chuyện em bị bắt nạt ở trường, sao em không với ?”
Tôi thoáng sững người.
Tôi đâu thể ra là do chính Lâm Hiệp đứng đầu nhóm đó?
Dù sao thì cũng là con trai của , dù lỗi là của Lâm Hiệp, tôi cũng không nghĩ sẽ xử lý ta vì tôi.
“Anh em bây giờ không phải vẫn ổn à?”
Vừa xong, tôi thấy hơi hối hận, liền lật mặt nũng:
“Thật ra thì… vẫn thấy hơi buồn. Anh có thể ôm em một cái không?”
Lâm Hiến là người rất hào phóng. Anh nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy tôi. Cảm nhận nhiệt độ cơ thể , tôi bỗng thấy… ngại ngùng.
“Anh Lâm bây giờ em có xem là của chưa?”
“Anh đã sẽ có trách nhiệm. Miễn là em không chê quá già.”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Sao em lại chê chứ! Em còn chưa kịp đủ nữa là!”
Lâm Hiến bật .
Sau cái ôm ngắn ngủi, rời đi.
Lâm Hiệp tìm đến tôi: Tại sao không thật?”
Tôi liếc ta một cái: “Nói thật thì sao? Để Lâm lại bênh tôi rồi đánh thêm phát nữa?”
Lâm Hiệp im lặng. Tôi quay người định đi, thì ta gọi với lại:
“Nếu cần tiền, tôi có thể cho. Nhưng phải chia tay với ba tôi.”
Ơ kìa? Ơ kìa??? Tôi bật luôn.
“Tôi chia tay với ấy vì cái gì? Não bị nước vào à? Tiền tôi nhận từ ba còn nhiều hơn cả có thể cho ấy.
Anh đi xin tiền từ ông ấy xong rồi lại lấy chính số tiền đó ra đòi mua chuộc tôi?
Anh nghĩ tôi ngốc đến sao?”
Không ngờ tôi dám , Lâm Hiệp nổi điên.
“Ba tôi đã ngoài ba mươi rồi! Cô ở bên ông ấy không thấy kỳ cục hả?
Không sợ người ta chê vì ông già à?
Cô có biết danh tiếng của ba tôi sẽ bị hủy vì không?”
Tôi lạnh mặt: “Ba dạy ra một đứa như , danh tiếng ông ấy tự hủy từ lâu rồi.”
“…”
Lâm Hiệp nghẹn họng, không câu nào.
Tôi cố chọc tức thêm, khẽ :
“À mà… ba bảo tối nay sẽ qua chỗ tôi đấy. Anh cứ yên tâm.
Tôi nhất định sẽ cố gắng… sinh cho một đứa em trai hoặc em sớm nhất có thể.”
Lâm Hiệp gào lên:“Trần Nguyện!!”
6
Lâm Hiến không thích mấy kiểu “đồ ngủ gợi cảm”, nên tôi ngoan ngoãn mặc đồ ngủ bình thường.
Không chỉ , tôi còn tự tay chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, chỉ chờ đến.
Chín giờ tối, Lâm Hiến đẩy cửa bước vào.
Tôi chạy ra đón, không kìm liền ôm lấy eo , nép vào lòng như con chim nhỏ.
Tôi biết Lâm Hiến không tôi. Anh ở bên tôi, chỉ vì… trách nhiệm.
Không sao cả. Tôi đồng ý đi học lại, đâu phải thật lòng vì muốn học.
Đi học là chuyện quá nhiều rủi ro.
Tôi – một đứa từng bị đói đến sợ – chỉ mong ăn no mặc ấm cả đời.
Nên mục tiêu thực sự của tôi vẫn là… giữ lấy trái tim của .
“Anh Lâm em nhớ quá trời luôn.”
Anh xoa đầu tôi: “Mới gặp ban ngày mà.”
Tôi chu môi, nũng nịu: Tại em quá mà, một phút không gặp như ba thu cách biệt đó~”
Lâm Hiến bật : “Dùng thành ngữ cũng khá rồi, lần sau nhớ là một ngày không gặp như ba thu cách biệt thì đúng hơn.”
“…”
Gì , đang mà kiểm tra văn học à?
Tôi âm thầm trợn mắt sau lưng , rồi buông eo ra, đi tới bàn ăn, kéo ghế, ngọt ngào:
“Anh Lâm mau đến đây nếm thử tay nghề nấu nướng của em.”
Tôi rót cho một ly rượu vang.
Chất lỏng đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh, phản chiếu ánh nến lung linh. Ánh đèn mờ, hương thơm dịu nhẹ, mọi thứ đều tôi sắp xếp kỹ lưỡng để tạo nên không khí mập mờ khó cưỡng.
Tôi không tin tối nay không “thu phục” .
Lâm Hiến ăn một miếng bít tết, gật đầu khen ngợi: “Ngon lắm.”
Tôi liền dựa đầu vào vai , khẽ thổi khí vào tai , rồi ngồi hẳn lên đùi , môi lướt nhẹ qua má , thì thầm:
“Vậy… thấy bít tết ngon, hay em… ngon hơn?”
Lâm Hiến vẫn bất , chỉ mỉm nhẹ, ánh mắt vẫn sáng tỉnh táo: “Em gầy quá, phải ăn nhiều vào.”
“…”
Nếu không phải nhớ rõ cái đêm từng hành tôi suốt cả tối, tôi còn tưởng bất lực rồi.
Hay là… cũng như bao người khác, ghét bỏ tôi?
Bạn thấy sao?