Leo Sai Giường Nhưng [...] – Chương 3

Đám đó chưa chịu buông tha, lại tiếp tục huýt sáo khi thấy tôi trong trường, ánh mắt từ trên xuống dưới đầy thô lỗ, không che giấu sự khiếm nhã.

Có đứa còn tôi bị bệnh, rồi bảo tôi đến trường này học chỉ vì ôm đại gia.

Mọi người tôi bằng ánh mắt chán ghét, coi thường.

Tránh xa tôi, xì xào sau lưng tôi, mỉa mai thẳng mặt:

“Con nhỏ ấy học hành chăm chỉ thật đấy, chắc muốn … con gà ngoan biết đọc sách.”

Tôi không thấy đó là xấu Đúng quá còn gì.

Giáo viên có can thiệp, vô ích.

Mấy tên con ông cháu cha đó vừa có tiền vừa có thế, thầy chẳng ai dám quản chặt.

Không ai cản, bọn họ càng lấn tới. Nhất quyết phải moi sạch hết quá khứ đen tối của tôi ra để trò mỗi giờ nghỉ trưa.

Chúng moi lý lịch của tôi — một “kẻ tái phạm”, với cơ quá rõ ràng, lại chủ nhiệt đến mức phát cuồng, khiến đám thiếu gia giàu có trong giới chẳng ai muốn đụng đến. Thậm chí ngủ với tôi cũng chẳng muốn.

Chúng còn điều tra ra cả địa chỉ nhà và gia cảnh của tôi.

Huyện Nam Pha, thôn Thạch Tĩnh.

Một nơi hẻo lánh đến mức như bị xóa khỏi bản đồ — quê hương tôi.

Tôi có hai chị , một em trai.

Cha tôi năm nay bảy mươi tuổi, mẹ thì vừa què vừa mù một mắt.

Chị cả đã lấy chồng.

Chị sinh đôi với tôi thì gặp tai nạn, đang hôn mê nằm viện.

Thằng em út vẫn còn học tiểu học.

Tôi bỏ học giữa năm lớp 11, từng rất nhiều công việc.

Phục vụ, bán quần áo, thợ móng, bán hàng vỉa hè, thêm ở khu vui chơi, giả NPC trong phòng thoát hiểm, rửa chân cho khách.

Lúc cực điểm nhất, tôi ba công việc cùng lúc.

Một ngày chỉ ăn một cái bánh bao với ít dưa muối.

Cố gắng cầm cự suốt một tháng, người gầy trơ xương đến mức ngất xỉu phải vào viện.

Truyền hai chai đường glucose, ăn suất cơm hộp mà y tá tốt bụng mua cho.

Xong xuôi, tôi rời viện luôn vì… không có tiền nằm lại.

Tôi không có tiền để nằm viện. Cũng không phép bệnh.

Tôi mà gục xuống, thì chị tôi phải sao?

Tôi đã nhiều việc như thế, tiền kiếm vẫn không đủ lo viện phí cho chị.

Thế là… tôi chọn đi đường tắt. Tôi muốn nhân của người có tiền.

Với những người nghèo cùng đường như tôi, chúng tôi không có tư cách giữ lấy lòng tự trọng.

Tự trọng của tôi biến thành lớp trang điểm rẻ tiền bôi lên mặt.

Thành bộ váy nhăn nhúm mua đại ngoài chợ.

Thành đôi giày cao gót tập tễnh, và nụ quyến rũ tập suốt mấy đêm.

Tôi tự biến mình thành món hàng — cố gắng “đóng gói” bản thân thành hàng hiệu, để bán ra giá cao.

Nhưng hàng dỏm thì vẫn là hàng dỏm. Người giàu một cái là nhận ra ngay.

Ban đầu khi biết tôi xuất thân từ một vùng quê nghèo hẻo lánh, họ ầm lên:

“Con quê đúng là tham tiền.”

Nhưng càng về sau, khi đào sâu hơn, gương mặt họ càng trở nên khó xử. Cuối cùng chẳng còn nổi nữa, chỉ lặng lẽ nhau.

Đặc biệt là người khơi mào cuộc vùi dập lần này — Lâm Hiệp.

Hôm đó tan học, ta bất ngờ chặn tôi lại.

“Vậy ra, đào mỏ… là để có tiền chữa bệnh cho chị ?”

Tôi gật đầu, thành thật: “Đúng . Chứ không thì ai mặt dày đi hủy bản thân mình gì?”

Lâm Hiệp vẫn còn nghi ngờ:

“Thế bố mẹ đâu? Họ không có tiền sao? Cùng lắm còn có thể kêu gọi quyên góp mà!”

Nghe cậu ấm nhà giàu này xong, tôi không nhịn :

“Cậu biết câu ‘sao không ăn cháo thịt’ không?”

Lâm Hiệp im lặng, sắc mặt trắng bệch.

“…Xin lỗi… tôi…”

Từ miệng người như ta mà nghe một câu xin lỗi, đúng là chuyện lạ có thật.

Tôi nhún vai, như chẳng có gì:

“Không cần xin lỗi đâu. Nhờ có cậu mà tôi mới nổi tiếng toàn trường đấy.

Ban đầu tôi đâu định ngủ với ba cậu đâu, tôi muốn ngủ với cậu cơ. Chỉ là… leo nhầm người thôi.”

Tôi sao mà biết hôm đó người trong phòng đổi từ Lâm Hiệp thành Lâm Hiến chứ?

Nghe tới đó, gương mặt trắng bệch của Lâm Hiệp lập tức đỏ ửng.

Anh ta lắp bắp chỉ tay vào mặt tôi, mãi mới một câu:

“Cô… còn biết xấu hổ không hả?”

Nói xong mới thấy hối hận, liền chữa lại: “Không… tôi không có ý đó, tôi…”

Tôi chẳng để tâm. “Lòng tự trọng không ăn , tiền ba cậu cho thì đủ để ăn no.”

Tôi như không thấy vẻ bàng hoàng của ta, quay người rời đi.

3

Lâm Hiến là người rất bận.

Ngoài chuyện học hành của tôi, chúng tôi hầu như không gì với nhau.

Anh ấy cũng rất ít khi đến chỗ tôi.

Thế này là không ổn rồi.

Một “ nhân nhỏ” mà mất đi sự ý của kim chủ… chẳng phải là dấu hiệu của việc bị đá sao?

Anh ấy sống kiểu thanh tâm quả dục, khiến tôi suýt nghĩ… chắc chắn là đã có người mới ở ngoài rồi.

Nghĩ tới đó, lòng tôi rối như tơ vò.

Để thu hút sự ý của Lâm Hiến, tôi giả vờ bị sốt, nũng nịu nhắn đến thăm.

Không ngờ, thực sự đến thật.

Thấy tôi nằm co trong chăn, cau mày lo lắng, đưa tay sờ trán tôi.

“Không nóng lắm, chắc không sao đâu.”

Tôi nắm lấy bàn tay đang định rút về của , vào ánh mắt đầy ngạc nhiên đó, mặt đỏ bừng khi nhẹ nhàng vén chăn, để lộ thân hình thon gọn mềm mại.

Vì đêm nay, tôi đã mua một bộ nội y mới.

Đêm hôm đó, Lâm Hiến từng xé rách sạch sẽ nội y tôi mặc – chắc là thích kiểu đó, nên tôi mua lại đúng loại tương tự.

Mặt nóng bừng, tôi vòng tay ôm lấy cổ :

“Anh Lâm đã lâu không đến gặp em rồi… Là em sai chuyện gì à?”

Ánh mắt sâu thẳm, không ra cảm .

Bàn tay đặt lên eo tôi, tôi còn chưa kịp dùng chiêu gì dụ dỗ, thì bất ngờ đẩy tôi ra.

“Nếu em nghĩ phải dùng cách này để giữ lại, thì không cần lo.

Anh đã sẽ có trách nhiệm với em.”

Giọng không hề trách móc, càng không có ý mỉa mai. Ngược lại, là giọng điệu dịu dàng, nhẹ nhàng dỗ dành.

Tôi ngồi sững trên giường, không biết phải gì.

“Còn chuyện chị em nữa.”

Anh đột nhiên nhắc tới khiến tim tôi khựng lại.

Chắc không có kim chủ nào lại muốn chu cấp cho hai người, mà còn là một người đang nằm viện chờ chết. Tiền đâu phải lá rụng ngoài đường?

Tôi bắt đầu thấy lo lắng.

Nhưng giọng rất bình tĩnh:

“Em đừng lo, sẽ giúp. Việc em cần tập trung nhất bây giờ là học hành.”

Lời , đối lập hoàn toàn với bộ đồ tôi đang mặc trên người, khiến tôi cảm thấy… nhục nhã.

Không phải nhục vì bị thấy cơ thể, mà là cảm giác tự hổ thẹn trong tâm hồn. Còn đau hơn cả việc bị trần truồng giữa đám đông.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...