Ta là cô nương mồ côi đến nương nhờ nhà họ Thẩm. Di mẫu bảo rằng gia chủ nhà họ Thẩm thanh nhã như tiên giáng trần, thanh danh hiển hách, không phải hạng mà ta có thể vương vấn. Ta nghe lời, đối với người chỉ dám kính trọng, giữ khoảng cách. Trang sức người tặng, ta không dám đeo. Nơi nào có người, ta chưa từng bước tới. Gặp cảnh cô nương bày tỏ tấm lòng với người, ta lập tức chạy trốn thật xa. Tưởng rằng cứ thế sẽ bình an vượt qua quãng ngày chờ gả. Nào ngờ đêm trước ngày định thân, ta lại bị Thẩm Kỳ Bạch giam trong khuê phòng. Hắn ép ta vào góc giường, bên tai là giọng nói quyến luyến của người: “A Tang, nàng muốn gả cho ai?” “Ngoan nào, gọi ta một tiếng ‘phu quân’.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?