Vài ngày sau, tôi nhận ra, buổi tối Lý Quốc Lương ăn cơm xong sẽ ghé vào phòng tôi một cái.
Tôi biết, bây giờ chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Nửa tháng sau, hôm đó Lý Quốc Lương về nhà rất sớm.
Anh ta mang về cho tôi vài bộ quần áo và túi xách mới, rồi đưa cho tôi một chiếc chìa khóa: "Đây là căn nhà mới tôi mua cho , địa chỉ để trong túi rồi, tôi sắp về nhà họ Lý, sau này không có thời gian bên nữa, đi đi."
Tôi không nhận chìa khóa, Lý Quốc Lương đặt chìa khóa lên bàn rồi rời đi.
Tôi ở nhà chờ cả ngày, Lý Quốc Lương cũng không quay về.
Tôi chỉ có thể thay quần áo, tự mình rời đi.
Vừa bước đến cửa, lại thấy xe của Lý Quốc Lương đậu bên ngoài, không biết ta quay lại từ khi nào.
Tôi đứng đó ta, tôi biết, ta cũng đang tôi qua cửa sổ xe.
Tôi không bước thêm bước nào, tôi đang đợi, đợi ta xuống xe giữ tôi lại.
Không biết đã trôi qua bao lâu, tôi thấy Lý Quốc Lương xuống xe, sải bước lớn về phía tôi, ôm chầm lấy tôi vào lòng.
Khóe môi tôi nở một nụ .
Giọng ta vang lên bên tai tôi: "Ngô Miêu, tôi đã bảo em đi, em lại không đi, thì từ giờ trở đi, em không thể đi nữa, dù sau này tôi thế nào thì em vẫn phải sống cùng tôi, c.h.ế.t cũng c.h.ế.t cùng tôi."
Tôi gật đầu: "Được."
Tôi cứ như mà thuận lợi ở lại bên cạnh Lý Quốc Lương.
Kế hoạch của ta ngày càng thành công, sự nghiệp cũng ngày càng lớn mạnh.
Còn tôi thì không muốn gì cả, ta đi đâu, tôi sẽ đi theo đó.
Anh ta muốn gì, tôi đều ủng hộ.
Chỉ là, ngày qua ngày ở bên cạnh ta, tôi như cái bóng của ta .
Lý Quốc Lương bắt đầu chuẩn bị đám cưới với tôi, mỗi ngày ta đều bày tỏ với tôi, rằng tôi chính là niềm an ủi từ tai họa của ta.
Nhưng ta không nhận ra, cơ thể ta ngày càng tệ đi.
Tôi tính ngày, chắc là sắp rồi nhỉ, tôi thật sự rất đói, tôi đã nhịn rất lâu, rất lâu rồi.
Ba tháng trôi qua, Lý Quốc Lương dần phát hiện cơ thể mình ngày càng tệ hơn.
Ban đầu chỉ là thường xuyên không tập trung tinh thần, sau đó, ta đã rất khó để ngồi dậy khỏi giường.
Đi khám bác sĩ, rất nhiều xét nghiệm, không tìm ra nguyên nhân bệnh.
Sau đó, Lý Quốc Lương đã bỏ cuộc, mỗi ngày ta nằm trên giường tôi, với tôi: "Miêu Miêu, có phải đã quá nhiều việc xấu không? Để thừa kế sản nghiệp nhà họ Lý, đã c.h.ế.t nhiều người như , thật ra bố cũng bị chọc tức đến mức nhập viện không qua khỏi."
"Bây giờ, nhận quả báo rồi."
Tôi vẫn luôn ở bên cạnh ta, nghe ta kể những chuyện này, đi đi lại lại, chẳng hề bực bội.
Mỗi lần, tôi đều an ủi ta rằng, không phải đâu, ta sẽ khỏe lại mà.
Cho đến ngày cuối cùng, hôm đó, là ngày c.h.ế.t của Lý Quốc Lương.
Tôi đã không thể chờ thêm nữa.
Buổi tối, đột nhiên Lý Quốc Lương rất tỉnh táo, ta , đây là hồi quang phản chiếu cuối cùng của mình.
Anh ta nắm lấy tay tôi: "Miêu Miêu, có lẽ sắp không qua khỏi rồi, trước khi chết, muốn xem một lần mệnh của em, sau khi đi rồi, muốn em sống thật tốt."
Tôi không phản kháng như trước đây, ngoan ngoãn đưa tay ra.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của Lý Quốc Lương lập tức thay đổi.
Anh ta tôi với vẻ kinh ngạc: "Miêu Miêu... Em... Em không có mạch đập?"
Tôi gật đầu: "Đúng ."
Một người chết, sao lại có mạch đập ?
Tôi mỉm ta: "Một người không có mệnh, sao lại đổi mệnh chứ?"
Lý Quốc Lương lẩm bẩm: "Người có không mệnh? Em là người vô mệnh?"
Tôi gật đầu. Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và Kẹo Truyện
Người vô mệnh chỉ tồn tại trong sách vở.
Tương truyền rằng, bề ngoài thì người này giống hệt người bình thường.
Không chạm đến mạch đập của họ, không đến gần trái tim họ, là hoàn toàn không thể phát hiện ra.
Người vô mệnh muốn sống tiếp thì phải tìm người mới chết, ăn trái tim của họ, bổ sung năng lượng cho mình.
Tim của người sống quá mạnh mẽ, cơ thể của người vô mệnh đều rất yếu đuối, trông như muốn đổ gục, họ hoàn toàn không thể chịu nổi trái tim mạnh mẽ như .
Vì họ liên tục lang thang ở mọi ngóc ngách trên thế giới, quan sát vận mệnh của những người xung quanh, tìm thấy người sắp chết, vào lúc họ mới c.h.ế.t thì lấy tim ăn.
Bằng cách này mà kéo dài sự sống.
Lý Quốc Lương không thể tin mà tôi: "Vậy thì sao? Em cố tiếp cận ?"
Tôi gật đầu.
Thật ra cũng không phải, ban đầu chỉ nghĩ tìm một người mới c.h.ế.t mà thôi.
Nhưng không ngờ, Lý Quốc Lương giả chết, tôi vốn định ở lại bên tiểu đạo sĩ, chờ tiểu đạo sĩ chết, tôi có thể ăn tim cậu ta.
Nhưng sự cám dỗ từ Lý Quốc Lương lại lớn hơn.
Anh ta là người có đạo thuật cao siêu, thân thể lại cường tráng, ăn tim ta, tôi có thể sống an ổn ít nhất ba năm, không cần mỗi ngày đi tìm người sắp chết.
Vì tôi tìm đủ mọi cách để ở lại bên ta, chờ ta chết.
Thật ra Lý Quốc Lương có thể sống thêm vài năm nữa, ta vốn không đến số chết.
Nhưng tôi thực sự không thể nhịn nữa, tôi dùng chút thủ đoạn nhỏ để đẩy nhanh cái c.h.ế.t của ta.
Dù sao, ta vốn cũng là người mà tôi đã tính ăn tim từ trong quan tài rồi.
Tôi lau miệng, đi đến phòng tắm súc miệng.
Trong gương, da của tôi dần trở nên
Ba năm sau.
Hôm nay, ngôi làng nhỏ tồi tàn dán chữ hỷ khắp nơi.
Tôi mặc hỉ phục, không có khăn voan đỏ, đứng giữa đám đông.
Hôm nay, tôi là tân nương, còn tân lang của tôi thì nằm bên cạnh.
Anh ta mới c.h.ế.t một ngày.
Tôi là tân nương kết âm hôn với ta.
Bên cạnh có người bàn tán: "Thật đáng tiếc, xinh đẹp như , lại mua về âm hôn, là một người sống sờ sờ đó!"
"Đúng , dù sao cũng phải chết, chi bằng khi còn sống cho em sướng một lần."
Hai người đầy nham hiểm.
Đêm gió lớn, trăng mờ.
Hai người cầm xẻng bắt đầu đào mộ.
"Trương Lão Tam, mau nhanh tay chút đi, chắc chắn con bé đó còn chưa c.h.ế.t hẳn đâu, chơi khi còn sống mới đã."
Xẻng liên tục đào đất trên mộ, quan tài bị cạy mở.
Hai người đàn ông mượn ánh trăng, thấy cảnh tượng trước mắt.
Trong tay tôi cầm một trái tim đỏ tươi, quay đầu hai người: "Các người, có chuyện gì sao?"
(Hoàn)
Bạn thấy sao?