Lễ Cưới Trong Xiềng [...] – Chương 7

Lý Quốc Lương nhíu mày, : "Anh không kết hôn, bọn chỉ là quan hệ bè thôi."

 

Bạch Phàm nhạt: "Anh còn chối nữa sao? Người phụ nữ này ở trong nhà , mặc đồ của em, trước đây đã thế nào? Anh đây là căn cứ bí mật của , sẽ không để bất kỳ ai khác ngoài và em bước vào."

 

"Bây giờ, không chỉ có người khác vào mà người đó còn là một người phụ nữ tự xưng là vợ ."

 

Nghe , Lý Quốc Lương tôi.

 

Tôi có chút bối rối, ánh mắt loạn lên: "Xin lỗi, tôi không biết giải thích quan hệ của chúng ta như thế nào, tôi nghĩ là chúng ta đã mặc đồ cưới nên mới..."

 

Lý Quốc Lương tôi, không gì.

 

Tôi thuận thế Bạch Phàm, giải thích: "Cô Bạch, xin lỗi , tôi với Lý thật sự không có gì, tôi nghĩ hiểu lầm rồi, tôi sẽ đi ngay."

 

Bạch Phàm giận đến mức siết chặt tay, đột nhiên giơ tay lên.

 

Ngay sau đó, Lý Quốc Lương nắm lấy cổ tay ta: "Em muốn gì?"

 

Bạch Phàm mắt đỏ hoe: "Lý Quốc Lương, khốn nạn! Anh vì người phụ nữ này mà chất vấn em, còn dám hai người không có quan hệ gì!"

 

Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Phàm reo lên, ta hất tay Lý Quốc Lương ra, định lấy điện thoại, không cẩn thận rơi túi xách xuống đất, đồ đạc trong túi văng ra khắp nơi.

 

Tôi vội vàng đi nhặt giúp, không cẩn thận bấm vào nút nghe máy.

 

Trong điện thoại vang lên giọng đàn ông: "Em , khi nào về , không phải đi mừng sinh nhật sao? Lâu rồi, tắm xong luôn rồi đấy..."

 

Mặt Bạch Phàm lập tức thay đổi, ta vội giật lấy điện thoại từ tay tôi rồi cúp máy, tức giận lườm tôi: "Cô ? Ai cho tùy tiện nghe điện thoại của tôi?"

 

Tôi vội vàng cúi đầu xin lỗi.

 

Lý Quốc Lương lạnh lùng ta: "Việc đầu tiên sau khi bò ra khỏi đất là liên lạc với em, lại nghe vài lời đồn đại, vốn dĩ không muốn tin, không ngờ lại là thật?"

 

Bạch Phàm cắn môi không gì.

 

Lý Quốc Lương nhạt: "Tốt lắm, Bạch Phàm, trong suy nghĩ của cho rằng em là một người phụ nữ trong sáng, đối xử với em không tốt à? Sao em lại phản bội ?"

 

 

"Em cũng phải sống chứ!"

 

Nghe , Lý Quốc Lương khẩy một tiếng: "Cho dù muốn tìm người khác thì cũng không nên nhanh như , chuyện của tôi từ đầu đến cuối chỉ hai tháng, em lại không thể đợi ?"

 

Bạch Phàm lập tức á khẩu.

 

Lý Quốc Lương thở dài một hơi: "Thôi bỏ đi, em đi đi, coi như tôi chưa từng quen biết em."

 

Bạch Phàm Lý Quốc Lương, ánh mắt đầy sự khó tin, sau đó lại thấy Lý Quốc Lương không giữ ta lại, nên đành giậm chân rồi quay người bước ra cửa.

 

Lý Quốc Lương đóng cánh cửa lại, không một lời quay trở vào nhà.

 

Một lúc lâu sau, tôi đứng trước cửa phòng ngủ của Lý Quốc Lương, không dám gõ cửa.

 

Bỗng nhiên, cửa mở ra.

 

Lý Quốc Lương nhíu mày : "Nếu định an ủi tôi gì đó thì không cần đâu, tôi không yếu đuối đến , chỉ là một người phụ nữ thôi mà."

 

Tôi ngập ngừng: "Hôm nay không phải sinh nhật sao? Tôi đã bữa tiệc sinh nhật cho , còn nướng bánh cho nữa."

 

Nghe tôi thì Lý Quốc Lương có chút ngạc nhiên.

 

Tối hôm đó, tôi ăn cơm cùng ta, rót rượu cho ta, lắng nghe ta kể về nỗi khổ của mình.

 

Cuối cùng, Lý Quốc Lương say gục, nằm úp xuống bàn.

 

Tôi nghe ta thì thầm: "Cô ấy theo người khác cũng tốt, hình như... Tôi cũng không còn thích ấy nhiều như trước nữa rồi..."

 

Nghe , tôi khẽ cong khóe môi.

 

Mấy ngày trôi qua yên bình, trong những ngày này Lý Quốc Lương tìm một ông lớn để hợp tác, ta giúp ông lớn đổi mệnh, còn ông lớn thì giúp ta giành lại sản nghiệp nhà họ Lý.

 

Gần đây Lý Quốc Lương rất bận, tôi ngoan ngoãn không can thiệp, cũng không gì nhiều.

 

Chỉ là mỗi tối tôi đều chuẩn bị sẵn đồ ăn đặt trong nồi rồi mới đi nghỉ.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...