Lễ Cưới Trong Xiềng [...] – Chương 6

Anh ta đột ngột ngẩng đầu thấy tôi, ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

 

Tôi rụt cổ, mở to mắt ta: "Sau này tôi sẽ sống một mình ở đây sao?"

 

Ánh mắt của Lý Quốc Lương có hơi không tự nhiên, ta đi đến cạnh bàn trong sân rồi ngồi xuống, lấy từng hộp thức ăn từ trong túi ra.

 

"Tôi cũng sẽ sống ở đây, chỉ là tạm trú thôi, sau này khi tôi lấy lại những gì thuộc về tôi của nhà họ Lý, tôi sẽ rời đi và sống trong căn nhà lớn."

 

Tôi không lên tiếng.

 

Lý Quốc Lương tôi: "Dù chúng ta không họ hàng gì, ít nhất cũng là người cùng hoạn nạn, tôi sẽ không bỏ mặc , đến lúc đó tôi sẽ giúp mua một căn nhà, cũng nên đi kiếm việc gì đó ."

 

Tôi lặng lẽ mở giấy của đôi đũa ra rồi đặt đũa trước mặt Lý Quốc Lương.

 

Không đầu không đuôi tôi hỏi: "Những bộ quần áo này là của Bạch Phàm phải không?"

 

Lý Quốc Lương sững lại, rồi : "Nói ngốc mà cũng khá lanh lợi đấy."

 

Anh ta vừa vừa tôi: "Bạch Phàm mặc đồ này thì trông trong sáng lắm, còn á, váy trắng mà mặc lên người thì cứ như phụ nữ không đứng đắn ..."

 

Lý Quốc Lương vừa , vừa tôi, tai ta dần dần đỏ lên.

 

Tôi biết người phụ nữ tên Bạch Phàm đó trông như thế nào, sao có thể không biết, ta mặc chiếc váy trắng này sẽ trông ra sao?

 

Dù Lý Quốc Lương không muốn thừa nhận, cũng không thay đổi sự thật là tôi đẹp hơn.

 

Ngày hôm sau, Lý Quốc Lương ra ngoài từ sớm, tôi biết ta đã bắt tay vào việc giành lại sản nghiệp.

 

Trước khi đi, Lý Quốc Lương dặn dò tôi rằng, trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu không thích nấu thì có thể đặt đồ ngoài.

 

Nhưng tốt nhất là đừng đi lung tung.

 

Bởi vì mẹ kế của ta, cũng chính là Chu Tuệ, cùng với lão đạo sĩ kia, có lẽ đã biết chúng tôi chạy thoát nên sẽ đi khắp nơi tìm chúng tôi.

 

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

 

Buổi tối, tôi vào bếp nấu một bàn đầy món ăn.

 

Còn dùng lò nướng để nướng một chiếc bánh nhỏ.

 

Thay một bộ quần áo mới.

 

Tôi biết, hôm nay là sinh nhật của Lý Quốc Lương.

 

Buổi tối, trời vừa sẩm tối, cổng chính đã có tiếng .

 

Tôi vui vẻ đi mở cửa, không ngờ người đến lại là Bạch Phàm.

 

Cô ta cũng không ngờ người mở cửa lại là một người phụ nữ, trong mắt ta tràn đầy kinh ngạc, rồi lùi lại một bước, cẩn thận biển số nhà.

 

 

Bạch Phàm nhíu mày tôi: "Cô là ai?"

 

Tôi cắn môi, nhỏ: "Tôi là vợ ấy."

 

Câu này cũng không sai, dù chúng tôi chưa đăng ký kết hôn, chúng tôi cũng đã tổ chức hôn lễ. Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và Kẹo Truyện

 

Minh hôn, sao lại không gọi là kết hôn chứ?

 

Nói xong, tôi ngước lên vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Phàm, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ nhẹ.

 

Bạch Phàm giận đến mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt quai túi, khớp xương cũng tái đi.

 

Tôi cái bánh ta cầm trên tay còn lại, khẽ : "Cô đến chúc mừng sinh nhật ấy sao? Anh ấy chưa về, hay là vào trong đợi nhé."

 

Nói xong, tôi nghiêng người nhường chỗ.

 

Bạch Phàm đứng ở cửa, một lúc lâu không nhúc nhích.

 

Tôi biết, lòng tự trọng đầy kiêu hãnh của ta không cho phép bước vào.

 

Thế , ta lại không thể không vào, dù gì đi nữa, chắc chắn ta cũng khó mà tin , Lý Quốc Lương, người vẫn luôn là một kẻ hèn mọn, bị ta mê hoặc đến mất cả bản thân, lại lén lút tìm một người vợ.

 

Bạch Phàm suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng bước vào.

 

Cô ta thấy bàn thức ăn tôi đã chuẩn bị thì ta lập tức như một bà chủ nhà bước tới, bắt đầu kén chọn.

 

"Có vẻ như vẫn không hiểu Quốc Lương lắm, Quốc Lương không thích ăn mấy món này đâu, nấu thế này trông cũng chẳng ra gì, chắc hẳn vị cũng không ngon lành gì cả. Cô đừng chờ nữa, tôi gọi điện cho Quốc Lương, chúng tôi sẽ ra ngoài ăn để chúc mừng sinh nhật ấy."

 

Nói rồi, ta định lấy điện thoại ra gọi.

 

Tôi đứng bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch một nụ .

 

Điện thoại còn chưa kết nối, ngoài cửa đã vang lên tiếng cơ xe hơi.

 

Bạch Phàm vội quay người đi tới, Lý Quốc Lương vừa xuống xe vào cửa đã thấy Bạch Phàm.

 

Trong mắt ta lại không có vẻ vui mừng như Bạch Phàm mong đợi.

 

Tôi biết lý do tại sao, vì tôi đã sắp đặt từ trước.

 

Hôm nay, Lý Quốc Lương đã nghe vài lời đồn đại.

 

Sao ta lại không nghi ngờ chứ?

 

Bạch Phàm tiến tới, muốn ôm lấy Lý Quốc Lương, Lý Quốc Lương né tránh.

 

Bạch Phàm sững sờ tại chỗ, Lý Quốc Lương, đột nhiên lạnh: "Là em quên mất, đã kết hôn rồi."

 

Nói rồi, ta quay người tôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...