Lễ Cưới Trong Xiềng [...] – Chương 5

Tiểu đạo sĩ ngạc nhiên, vẫn gật đầu.

 

Ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

 

Dù sao, một người đã chết, sao lại có thể sống lại ?

 

Lý Quốc Lương tiểu đạo sĩ, tiện tay chạm nhẹ vào cổ họng cậu ta, rồi hỏi: "Tại sao cậu lại đến đây?"

 

Tiểu đạo sĩ ho khẽ, phát hiện mình có thể thì vội lên tiếng: "Là ban đêm sư phụ quan sát thiên tượng, phát hiện mộ huyệt nơi đây có vấn đề, nên bảo tôi đến xem."

 

Lý Quốc Lương nhẹ, : "Nếu lão đạo phát hiện tôi chưa chết, chắc sẽ sợ c.h.ế.t khiếp nhỉ?"

 

Tiểu đạo sĩ vội : "Người tốt à, tôi đã rồi, tha cho tôi đi, tôi đảm bảo lúc về sẽ không gì với sư phụ."

 

Lý Quốc Lương : "Tha cho cậu? Không thể nào."

 

Nói xong, ta thu dọn đồ đạc, tôi: "Đi thôi."

 

Tôi rất ngạc nhiên: "Chúng ta cứ thế bỏ cậu ta ở đây sao?"

 

Bình thường chẳng ai đến nơi này cả, nếu tiểu đạo sĩ bị bỏ lại đây thì chắc chắn chỉ có con đường chết.

 

Lý Quốc Lương nhạt: "Đệ tử của lão đạo sĩ trộm mộ thì có thể là người tốt gì chứ? Trước đây không biết đã cùng lão đạo sĩ kia bao nhiêu chuyện tàn ác rồi, giờ thương cậu ta?”

 

"Muốn đi thì đi, không thì ở đây cùng với cậu ta đi, tôi không ở với đâu."

 

Lý Quốc Lương rồi, nhanh chóng đi ra ngoài.

 

Tôi vội vàng theo sau.

 

Tôi cũng không có lòng nhân từ để ở lại với tiểu đạo sĩ.

 

Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã ở lại.

 

Nhưng bây giờ thì khác rồi, rõ ràng Lý Quốc Lương đáng để tôi đi theo hơn.

 

Sau khi chúng tôi rời khỏi hang , bên ngoài là một màn đêm bao phủ.

 

Lý Quốc Lương đi phía trước, tôi từng bước theo sau ta.

 

Không biết đã đi bao lâu, mới thấy dấu vết người sinh sống.

 

Lý Quốc Lương dừng lại dưới đèn đường, sau đó đếm vài tờ tiền đưa vào tay tôi: "Được rồi, chúng ta nên chia tay ở đây thôi, tôi còn việc quan trọng phải ."

 

Tôi cầm tiền, không gì, chỉ ngẩn ngơ ta.

 

Tôi biết, Lý Quốc Lương sẽ không nỡ bỏ rơi tôi.

 

 

Lý Quốc Lương đi rồi, đi rất nhanh.

 

Tôi đứng tại chỗ, ta bước đi.

 

Tôi biết, ta đi càng nhanh, chứng tỏ trong lòng càng không nỡ.

 

Tôi cứ thế một mình đi vô định, đói thì mua một cái bánh bao để ăn.

 

Không biết từ khi nào mà trời lại đổ mưa, tóc tôi ướt đẫm, tôi che chắn cái bánh bao trong lòng, tìm một cái gầm cầu để trú mưa.

 

Không ngờ dưới gầm cầu lại có một nhóm ăn mày.

 

Bọn họ đồng loạt tôi, ánh mắt hung ác và tham lam, rõ mồn một.

 

Ngay sau đó, bọn họ lao tới, cướp tiền của tôi, còn định xô tôi ngã xuống đất.

 

Đột nhiên, mặt của một tên ăn mày gần tôi nhất lại lộ vẻ đau đớn, sau đó như bị ai bóp cổ, lùi lại, ngay lập tức, cả đám ăn mày đều bị đánh gục.

 

Lý Quốc Lương cởi áo khoác ra phủ lên người tôi, đỡ tôi đứng dậy.

 

Ra khỏi gầm cầu, ta nhét tôi vào trong xe, rồi bật quạt sưởi.

 

Tôi ngồi ở ghế sau, run rẩy.

 

Lý Quốc Lương nhíu mày, tôi qua gương chiếu hậu: "Tôi bảo đi xa chút, ra gầm cầu gì?"

 

Tôi cúi đầu: "Tôi không có chỗ để đi, tôi cũng không thể về nhà , tôi không còn nhà nữa, bố mẹ tôi đã bán tôi cho rồi, là 60 vạn."

 

Lý Quốc Lương im lặng.

 

Không biết qua bao lâu, ta lái xe rời đi.

 

Xe dừng lại trước một căn nhà cổ kính, sau khi xuống xe, Lý Quốc Lương : "Đi theo tôi, có thể tạm trú ở đây."

 

Tôi không gì, đi theo ta vào trong.

 

Tôi biết, ta đã mềm lòng.

  Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và Kẹo Truyện

Tôi có một căn phòng riêng, Lý Quốc Lương chỉ vào tủ quần áo: "Trong này có vài bộ quần áo, xem thử mặc cái nào thì mặc."

 

Nói xong, ta quay người rời đi.

 

Tôi cũng không dám hỏi ta đi đâu, chỉ biết ngoan ngoãn đi tắm rửa và thay một chiếc váy ngủ màu trắng.

 

Cửa chính phát ra tiếng , tôi vội vã bước ra.

 

Nhưng lại thấy Lý Quốc Lương xách một túi đồ ăn vào.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...