Một ngày trước lễ cưới, em trai đột nhiên nhắn tin cho tôi
“Chị ơi, mai em không thể cõng chị về nhà chồng rồi, em không cho phép.”
“Cô ấy nam nữ thụ thụ bất thân, nếu em cõng chị thì ấy sẽ chia tay với em, nên em cũng hết cách rồi.”
“Chị cũng đâu muốn em bị chia tay đúng không?”
Trời ơi, còn chưa chính thức bước chân vào nhà mình mà đã giở chiêu phủ đầu chị chồng rồi hả
Tôi lập tức chụp màn hình, gửi thẳng lên group chat gia đình
“Chào cả nhà, em trai ruột của con vì mà ngày mai không chịu cõng con về nhà chồng nữa. Giờ con cần tuyển gấp một em trai cõng dâu, có trả công, bao lì xì 5 triệu, ai nhanh tay thì ”
Tối hôm trước ngày cưới, tôi đang nằm trên giường định nghỉ ngơi thì nhận tin nhắn của em trai Lý Huyên
“Chị ơi, có đó không?”
Tôi hơi ngạc nhiên, chẳng phải nó đang ở ngay phòng bên cạnh sao, sao phải nhắn tin
Nhưng tôi không nghĩ nhiều, liền nhắn lại ngay
“Có chuyện gì ?”
Em trai cứ ngập ngừng mãi, khung chat hiện “đang nhập” suốt, tin nhắn thì không thấy gửi
Tôi đoán chắc nó luyến tiếc khi thấy tôi sắp lấy chồng, ngại không biết sao cho cảm
Trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp, liền nhắn trấn an
“Có gì thì cứ , trước mặt chị thì không cần ngại đâu”
Và rồi, cuối cùng nó cũng lên tiếng
“Chị, chuyện là… Ngày mai em không thể cõng chị ra lễ đường , em không đồng ý”
Khoảnh khắc đó, đầu tôi như bị đứng hình
Tôi còn tưởng mình nhầm, phải đọc đi đọc lại mấy lần mới dám tin những gì mình thấy là thật.
Không thể ngờ , em trai ruột sống với tôi hai mươi năm, mà chỉ vì một câu của quen chưa đến nửa năm, lại từ chối cõng tôi trong ngày cưới.
Tôi không hiểu, liền hỏi:
“Nhưng mà kết hôn chẳng phải đều là em trai cõng chị đi lấy chồng sao? Chỉ là phong tục thôi mà, sao ấy lại không đồng ý?”
Em trai tôi trả lời:
“Cô ấy nam nữ thụ thụ bất thân, dù là chị em ruột cũng phải có giới hạn, phải giữ khoảng cách. Haizz, chung là ấy bảo nếu ngày mai em cõng chị thì sẽ chia tay với em, nên em cũng chịu.”
“Chị cũng không muốn em bị chia tay đâu đúng không?”
Nói thật chứ, tôi cạn lời.
Chị em ruột cũng phải giữ khoảng cách, nên vào ngày cưới của chị, em trai không cõng chị, nếu không thì là vượt giới hạn.
Nếu phải kiêng kỵ đến mức ấy, thì lúc em tôi mới sinh ra, tôi với mẹ tôi chắc cũng phải dọn ra khỏi nhà?
Không đúng, nó nên tránh đến mức không để mẹ tôi sinh ra nó mới phải.
Nghĩ đến mẹ tôi, tôi cố nuốt cục tức trong lòng xuống, hỏi tiếp:
“Chuyện này em có với ba mẹ chưa? Họ sao?”
Ý tôi là muốn lấy ba mẹ ra để áp chế nó, ai ngờ câu trả lời của nó lại một lần nữa khiến tôi phải ngỡ ngàng.
Em tôi ngập ngừng một chút, :
“Chưa , em sợ ba đánh em.”
“Chị hay là… chị với ba mẹ là chị không muốn em cõng đi, chị cứ chị muốn để rể bế chị xuống lầu là .”
Ha, ha ha.
Tôi suýt tức đến hộc máu.
Nó không muốn đắc tội , lại sợ bị ba mẹ mắng, nên mới nghĩ ra cái cách hèn hạ là bắt tôi đứng ra chịu trận thay.
Nó nghĩ tôi là ai chứ?
Là con ngốc bị ức hiếp mà vẫn phải cắn răng nuốt vào trong à?
Ban đầu tôi còn định nhờ ba mẹ khuyên nhủ nó, cho nó một cơ hội sửa sai.
Nhưng nếu nó đã hèn đến , thì cơ hội này khỏi cần cho.
Tôi chỉ lạnh lùng :
“Đã thì ngày mai khỏi cần em cõng nữa.”
Em tôi vui ra mặt.
“Vậy thì tốt quá rồi chị, chị nhớ kỹ với mẹ nha, đừng lỡ miệng để ba mẹ biết là em không chịu.”
Tôi lườm một cái, không buồn đáp lại.
Mà thay vào đó, tôi đứng dậy, đi thẳng đến phòng ba mẹ gõ cửa, rồi hét to một tiếng:
“Ba, mẹ! Em trai con sợ ghen nên ngày mai không chịu cõng con đi lấy chồng!”
Mắt thấy hai người họ lại sắp sửa lao vào nhau, mẹ tôi vội vàng đứng ra can ngăn:
“Thôi nào, rồi, đừng cãi nhau nữa.
“Tiểu Viên mai là ngày cưới rồi, giờ quan trọng nhất là tìm cách giải quyết chuyện này.”
Bà thở dài một hơi.
Sau đó, bà tôi với vẻ bất lực:
“Tiểu Viên, con xem, bố con đã đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, em con vẫn không chịu nghe. Bố mẹ cũng hết cách. Hay là… đến lúc đó con tự đi bộ sang? Hoặc để Hạo Thành bế con qua?”
“Mẹ biết là thiệt thòi cho con, mẹ cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.”
Giọng của bà có chút do dự và né tránh, rõ ràng bà cảm thấy có lỗi.
Dù sao cũng là ngày trọng đại của con , cả đời chỉ có một lần, mà lại không trọn vẹn chỉ vì của em trai, bà sao có thể không thấy áy náy?
Nhưng bà cũng không muốn tôi tiếp tục căng, để rồi em trai lại bị bố đánh thêm. Bà sẽ xót con.
Nên bà chỉ còn cách đưa ra một giải pháp không ra gì, mong tôi đồng ý.
Chỉ cần tôi nhượng bộ, gia đình sẽ yên ổn trở lại.
Em trai có thể thoát khỏi rắc rối, bố cũng không còn giận dữ, bà cũng không cần đau đầu vì chuyện này nữa.
Chỉ có điều, tôi sẽ phải chịu thiệt một chút.
Mẹ tôi xong, bố và em trai cũng đồng loạt quay sang tôi, trong ánh mắt có chút mong chờ.
Rõ ràng, bọn họ đều hy vọng tôi sẽ “xuống nước”.
Nhưng rất tiếc, tôi sẽ khiến họ thất vọng.
Tôi giả vờ khó xử, :
“Ơ? Như thế không hay đâu nhỉ? Theo phong tục bên mình, em trai phải cõng chị lên xe hoa. Nếu chị tự đi xuống thì… người ta lại tưởng nhà mình không có đàn ông mất.”
Em trai tôi vừa mới hơi thả lỏng sắc mặt, nghe đến câu này liền sốt sắng hẳn lên.
“Chị có ý gì? Chị nhất định phải bắt em cõng chị sao? Chị cứ phải loạn cả nhà lên mới vừa lòng à?”
Bố tôi lại vung tay tát thêm một cái.
“Im miệng!”
“Thế này đi, mai để bố cõng con, chí ít cũng không thể để con bố mất mặt trong ngày cưới .”
Tôi lắc đầu.
“Sao mà ? Bố, bố bị thoát vị đĩa đệm, nhỡ ngày mai bệnh lại tái phát thì sao? Con không thể để bố mạo hiểm như .”
Em trai tôi bĩu môi, bực bội “chậc” một tiếng.
“Hết cách này lại không , cách kia cũng không xong, rốt cuộc chị muốn thế nào?”
Tôi suy nghĩ một lúc.
Cuối cùng, tôi ra ý định thực sự của mình.
“Thế này đi, con sẽ nhờ một họ cõng con. Lúc đó con sẽ đưa cho ấy phong bao lì xì vốn định tặng cho Lý Huyên. Như con cũng không bị mất mặt, bố cũng không cần vất vả, vẹn cả đôi đường.”
Tôi không phải vì muốn giữ thể diện.
Mà là muốn mượn cơ hội này để tuyên truyền “chiến tích vẻ vang” của Lý Huyên và nó, để tất cả họ hàng đều biết nó là loại người thế nào.
Như , sau này dù tôi có tuyệt giao với nó, người bị đàm tiếu cũng sẽ không phải là tôi.
Lý Huyên tuy u mê vì , không hề ngu.
Nó biết nếu tôi tự đi bộ, hoặc để chồng tôi bế, hay thậm chí để bố tôi cõng đi, đều có thể tìm lý do hợp lý để giải thích.
Nhưng nếu tôi để một người họ cõng mình, thì chẳng còn cách nào biện minh nữa.
Mọi người chắc chắn sẽ nhận ra vấn đề là do nó.
Vậy nên, người đầu tiên đứng ra phản đối chính là nó.
“Không , em không đồng ý! Chị để người khác cõng, họ hàng sẽ nghĩ gì về em?”
“Hơn nữa, chị lấy quyền gì mà tự tiện đưa phong bao lì xì đáng lẽ của em cho người khác? Em còn hứa với Dao Dao là sẽ dùng tiền đó mua mỹ phẩm cho ấy rồi!”
Bạn thấy sao?