Cô ta dập máy không chút thương tiếc.
Nhưng ngọn lửa phẫn nộ trong lồng ngực tôi vẫn cháy âm ỉ, không sao dịu lại .
Dường như trong mắt Thẩm Lâm, tôi và con chưa bao giờ là con người.
Nói gì đến trách nhiệm hay sự chân thành.
Tất cả những gì tôi đã trong ngần ấy năm, cuối cùng chỉ là một trò !
Những ngày tháng ta ngang nhiên qua lại với Trần Hào, biến tôi và con thành những kẻ sống lén lút, như một vở hài kịch tàn nhẫn.
Không còn tâm trạng ăn uống, tôi cầm chìa khóa xe, lao thẳng về nhà cũ.
Trên đường, tôi bất ngờ bắt gặp xe của Thẩm Lâm.
Ngồi ở ghế lái chính là Trần Hào.
Bộ dạng gã ta phấn khởi, tinh thần tràn đầy sức sống, hoàn toàn không giống một người bệnh.
Trần Hào nhận ra biển số xe của tôi, cố ý bấm còi inh ỏi như để khiêu khích.
Thẩm Lâm nhận ra điều gì đó, hạ kính xe xuống tôi, gương mặt đầy vẻ khó chịu: “Mau tới bệnh viện! Tôi muốn xem thế nào để che giấu chuyện này!”
Trần Hào nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt vô tội, lớn tiếng với tôi: “Anh Lăng, hai người đừng vì tôi mà cãi nhau nữa. Nếu không, tôi sẽ áy náy cả đời. Lát nữa gặp con bé, mọi người ngồi xuống chuyện đàng hoàng nhé!”
Kính xe lập tức bị Thẩm Lâm giận dữ kéo lên.
Đèn đỏ vừa chuyển xanh, Trần Hào đạp mạnh chân ga, xe vọt đi.
Tôi chỉ lạnh lùng nhạt.
Về đến nhà, tôi vừa định mở cửa vào thì điện thoại lại vang lên.
Tôi bực bội nhấn nghe, lập tức nghe thấy giọng Thẩm Lâm đầy sợ hãi và hoảng loạn: “Chu Lăng! Đây là chuyện gì? Sao khi tôi đến đón con bé, họ lại con bé đã qua đời từ lâu rồi?”
“Có phải thông đồng với bác sĩ phẫu thuật không? Con tôi đâu? Trả con lại cho tôi!”
“Tôi đã báo cảnh sát rồi! Bệnh viện cấu kết với bắt cóc con tôi! Tôi sẽ kiện các người đến khi tất cả phải vào tù!”
7
Giọng ta nghe như đã mất đi lý trí.
Tôi cũng mong tất cả những gì xảy ra đều là giả.
Tôi thà rằng bản thân chỉ đang ghen tuông mà diễn kịch.
Nhưng sự thật rành rành trước mắt.
Giọng tôi lạnh lẽo đến cực điểm.
“Thẩm Lâm, nghĩ tôi giống , coi con mình như một con cờ sao?”
“Bản báo cáo hôm qua đưa cho , không đọc à? Giấy chứng tử có dấu đỏ của bệnh viện, nghĩ tôi có thể giả sao?”
“Chính bị Trần Hào lừa dối nghe theo lời gã, chẳng bao giờ để tâm đến sống chết của con mình!”
Nghe tiếng khóc bất lực của ta, tôi lại bật .
Nhưng niềm vui vì kẻ thù gặp báo ứng không khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng.
Vì tất cả những gì có đều phải trả giá bằng mạng sống của con tôi!
Ánh mắt tôi trở nên sắc lạnh, giọng càng thêm băng giá: “Đừng giả vờ nữa, đừng diễn như thể rất con bé. Ngày con tôi qua đời, bệnh viện đã gọi cho rất nhiều lần, đều là Trần Hào nghe máy.”
Cô ta theo phản xạ định mở miệng phản bác.
“Không thể nào, điện thoại của tôi...”
Bỗng nhiên ta như vừa nhớ ra điều gì.
Khoảnh khắc duy nhất điện thoại không ở trong tay ta...
Chính là khi ta mặc váy cưới, không có chỗ để cất điện thoại.
Cô ta đã đưa điện thoại cho Trần Hạo giữ hộ.
Tôi nhếch môi lạnh: “Lúc đó đang gì? Đang bận chỉnh lại tóc và trang điểm dâu của mình!”
Cô ta run rẩy lôi đống báo cáo hôm qua từ trong túi ra.
Khi thấy tờ giấy chứng tử, tiếng khóc của ta đột ngột trở nên thê lương hơn.
“Làm sao có thể... Không thể nào! Chắc chắn là giả!”
“Con bé vẫn sống tốt mà, nó ngoan ngoãn, kiên cường đến thế, ngay cả khi cảm lạnh cũng không kêu than!”
Lòng tôi đau thắt.
Hóa ra, ta hiểu hết những nỗi đau và sự chịu đựng của con bé.
Nhưng vẫn lựa chọn một người mẹ lạnh lùng vô !
Chợt nhớ ra điện thoại chưa tắt máy, ta lảo đảo nhặt lên.
“Chu Lăng, Chu Lăng, đang ở đâu? Tôi sẽ đến tìm ! Tôi không biết... Tôi thật sự không biết chuyện con bé qua đời!”
“Tôi có thể giải thích, ơn... cho tôi gặp một lần, tôi xin ...”
Giọng đầy nghẹn ngào, khẩn cầu đến tột cùng.
Bạn thấy sao?