"Nếu hôm nay không nạp tiền vào thẻ khám bệnh của Trần Hào, thì cả đời này cũng đừng mong tôi đến thăm con lần nào nữa!
Câu đó khiến tôi càng chắc chắn rằng bản thân đã từng mù quáng đến mức nào.
Bước chân tôi càng nhanh hơn, chỉ cần nghe thấy giọng của ta cũng đủ khiến tóc gáy tôi dựng ngược lên.
Trước kia, chỉ cần ta hơi tỏ ra lạnh nhạt, tôi liền mang một đống quà đến nhà ta.
Nhưng ta chỉ dùng gót giày cao gót giẫm lên những món quà tôi tỉ mỉ chọn lựa, khinh khỉnh : “Chu Lăng, đừng tưởng rằng chỉ cần mấy thứ này là tôi sẽ tha thứ cho .”
“Sai là sai! Trừ phi quỳ suốt một đêm trước tòa nhà công ty của tôi, thì may ra tôi còn suy xét đến chuyện tha thứ!”
Ngày đó, mắt tôi chỉ thấy mỗi ta, vì thế tôi đã theo, mặc cho những ánh mắt soi mói và những tiếng nhạo đầy khinh bỉ của người qua đường.
Thậm chí, mấy người từng thân thiết trong giới cũng chỉ liếc tôi bằng ánh mắt thương pha lẫn khinh miệt.
Thế , Thẩm Lâm lại cho người lén quay video cảnh tôi quỳ đầy nhục nhã, rồi lấy đó cái cớ để không công khai sự tồn tại của tôi và con .
Cô ta bảo rằng, dáng vẻ đáng thương của tôi đã bị quá nhiều người thấy, nếu để lộ chuyện, con tôi cũng sẽ trở thành đối tượng bị chế giễu.
Tôi cưỡng ép bản thân thoát khỏi ký ức đau đớn, ngước mắt lên bầu trời chói chang dưới cái nắng như thiêu đốt, suýt nữa thì ngất xỉu vì sốc nhiệt.
Là một người đàn ông trưởng thành mà tôi còn không chịu nổi cái nóng này, con tôi, trong tuần lễ nguy kịch ấy, đã phải chịu đựng cơn sốt cao dai dẳng như thế nào?
Nhớ lại dáng vẻ con bé vẫn cố an ủi tôi rằng mình không sao, lòng tôi như thắt lại, đau đớn đến nghẹn ngào.
Đúng lúc này, Thẩm Lâm chủ nhắn tin, hiếm hoi lắm ta mới chịu xuống nước: “Anh đừng loạn nữa có không? Tôi thật sự đã quá mệt mỏi rồi.”
“Tôi và Trần Hào quen biết còn trước cả . Nếu chúng tôi có gì thì đã xảy ra từ lâu rồi, gì phải đợi đến khi tôi có con với chứ?”
Lời lẽ của ta nghe rất dễ lọt tai, tôi biết rõ sự thật.
Nếu không phải năm đó, vì Trần Hạo bỏ đi không lời từ biệt, thì tôi đã chẳng có cơ hội tiến gần đến ta.
Đứa con của chúng tôi là kết quả của sự van nài khẩn thiết suốt ba ngày trời, ta mới miễn cưỡng đồng ý giữ lại.
Trong mắt ta, tôi chẳng có gì ngoài sự thấp kém đáng khinh.
Khi tôi đang vẫy taxi bên đường, Trần Hào bất ngờ chạy theo, trên cổ áo vẫn còn rõ dấu son môi.
Xem ra sau khi tôi rời đi, hai người bọn họ lại thân mật thêm một lúc lâu.
Những vết son đỏ chói mắt như dao cứa vào đôi mắt khô khốc của tôi.
Nhưng nước mắt tôi đã cạn kiệt từ ngày con qua đời, giờ đây, chỉ còn lại đau đớn đến tê dại.
Trần Hào bước tới, vẫn tỏ vẻ rộng lượng và nhân từ: “Anh đừng trách Lâm Lâm, ấy chỉ vì quá lo cho tôi thôi.”
“Anh Lăng, tôi thật, con bé khỏe lại thì cho nó xuất viện sớm đi. Bệnh viện giờ quá đông, trời nóng thế này, giữ giường bệnh chỉ tổ chiếm dụng tài nguyên y tế.”
“Anh xem, mỗi ngày có biết bao nhiêu người chết vì sốc nhiệt! Anh không thể vì chuyện vợ chồng mà để con bé ở bệnh viện mãi , môi trường đó cũng không tốt cho nó đâu.”
Lời của Trần Hào đầy vẻ đạo đức giả, còn khuôn mặt của gã thì ngập tràn khinh bỉ và tự đắc.
Ngay khi Trần Hào vừa dứt lời, tôi lập tức vung nắm , giáng mạnh vào mặt gã.
Cuối cùng, tôi cũng hiểu tại sao Thẩm Lâm lại thờ ơ khi con lâm bệnh nặng đến thế.
Hóa ra chính gã đã dẫn dắt ta nghĩ rằng tôi dựng chuyện vì ghen tuông!
Vậy nên, ta mới luôn nghi ngờ, phủ nhận bệnh của con .
Do quá đói, cú đó khiến tôi choáng váng.
Nhưng Thẩm Lâm lại từ đâu xông tới, chắn trước mặt Trần Hào
Tầm của tôi mờ mịt, chỉ kịp thấy ta bất ngờ đẩy mạnh tôi ra sau bằng tất cả Đúng lúc đó, một chiếc xe lao nhanh qua, chỉ cách đầu tôi đúng năm centimet!
Bạn thấy sao?