Chẳng gì có thể đưa con tôi trở lại.
“Dù sao cũng là tiền của , từ giờ muốn gì thì .”
Thái độ lạnh nhạt của tôi khiến Thẩm Lâm phát điên.
Cô ta vốn tôi nâng niu trong lòng bàn tay, lần đầu tiên thấy tôi lạnh lùng như , Thẩm Lâm liền bùng nổ.
Khuôn mặt trang điểm hoàn hảo giờ đây vì tức giận mà vặn vẹo.
Giọng nén giận đến cực hạn: “Chu Lăng! Tôi cảnh cáo , coi chừng thái độ của mình!”
Nghe giọng ta gầm lên, tay tôi siết chặt lấy chiếc vali.
Trước đây, khi Trần Hào lỡ năng lạnh nhạt, ta sẵn sàng quỳ xuống xin lỗi.
Nhưng giờ, chỉ cần tôi tỏ chút lạnh lùng, liền như thể tôi vừa phạm phải tội ác tày trời!
Giọng ta ngày càng gay gắt: “Tôi cũng có công việc của mình! Con bệnh nặng là do quản lý không tốt, nên tự xem lại trách nhiệm của mình đi! Chẳng lẽ tại tôi không ở cạnh con mà con phải nhập viện sao?”
“Anh cha thì đã gì chứ?”
Tôi gì sao?
Tôi thức khuya dậy sớm nấu ăn cho con , rồi đi thay ta tại công ty nhà họ Thẩm, tan lại đón con từ trường về.
Khi nắng nóng bùng phát, tôi là người đầu tiên đề nghị để con nghỉ học ở nhà.
Nhưng vì không muốn con học kém, ta đã khiến con tôi mất mạng!
Ánh mắt tôi lại bừng lên cơn giận dữ.
Trần Hào bước vào cửa, miệng nở nụ không giấu nổi.
Trước mặt tôi, gã ta tự nhiên vòng tay ôm vai Thẩm Lâm.
"Anh à, đừng giận nữa nhé. Lâm Lâm chỉ nóng tính một chút thôi, ấy rất tốt bụng. Mới hôm trước, tôi bị sốc nhiệt, ấy lo lắng đến mức suýt phát điên đấy."
“Cô ấy tiền bạc trong nhà đều do quản lý, nên mới suýt chút nữa phải đi bán thân để cứu tôi.”
“Hơn nữa, đó là con ruột của ấy, Lâm Lâm lo lắng đến mức cả đêm không thể chợp mắt.”
Nói đến đây, gã ta khẽ nở nụ khinh bỉ, vẻ yếu ớt hoàn toàn biến mất.
Nhìn hai người bọn họ giả vờ thân thiết, tôi chỉ muốn nôn mửa.
Tôi quay người rời đi ngay lập tức.
Thẩm Lâm hét theo bóng lưng tôi: “Nếu không nạp tiền vào thẻ khám bệnh của Trần Hào, thì sau này đừng hòng bước chân vào nhà tôi nữa! Tôi sẽ hủy giường bệnh của con ngay lập tức!”
“Đừng quên, quyền nuôi con đang nằm trong tay tôi!”
Câu đó khiến sắc mặt tôi lập tức tối sầm.
Trước đây, mỗi lần nạp tiền vào thẻ khám bệnh của Trần Hào, tôi đều hỏi rất kỹ, gã ta chưa bao giờ xét nghiệm gì cả.
Sự nhẫn nhịn của tôi chỉ tiếp tay cho hai con người này chết con của mình!
Ngực tôi phập phồng dữ dội.
Đôi mắt đỏ hoe, tôi quay lại, nghiến răng :
“Nạp tiền? Chữa bệnh? Thẩm Lâm, đúng là mù cả mắt lẫn tim!”
“Tôi khuyên tốt nhất nên vào bệnh viện kiểm tra kỹ càng, xem cái gọi là cơ thể yếu đuối của gã rốt cuộc yếu đến mức nào!”
Thẩm Lâm nghe tôi , khuôn mặt vừa Trần Hào dỗ dành liền lập tức sa sầm.
“Chu Lăng, bậy bạ gì đấy! Dám lấy sức khỏe của ấy ra trò , đừng trách tôi trở mặt!”
3
Trở mặt?
Tôi bật chua chát trước sự vô liêm sỉ của ta.
“Cô cảm thấy bị phạm khi tôi ‘’ về sức khỏe của gã? Nhưng khi các người tổ chức lễ cưới, các người dùng di nguyện của con tôi trò thì sao? Các người hông thấy quá đáng à?”
Nghe đến hai chữ “di nguyện”, vẻ mặt của Thẩm Lâm thoáng sững sờ, còn trên mặt Trần Hào lại hiện lên vẻ hoảng loạn.
“Di nguyện gì chứ? Anh luôn miệng con , rằng nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của , mà giờ chỉ vì ghen tuông, lại nguyền rủa con bé chết sao?”
Cô ta nhíu chặt mày, ngón tay run rẩy chỉ thẳng vào tôi.
“Chu Lăng, nếu còn dám lấy mạng của con ra trò , thì cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho !”
Trần Hào vội vàng kéo Thẩm Lâm vào lòng, dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu ta.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi suýt nôn mửa, chỉ tiếc bụng tôi đã trống rỗng từ lâu.
Tôi quay người, bước đi nhanh chóng, ra khỏi căn nhà tràn đầy nhục nhã đó, bỏ lại sau lưng giọng chua ngoa đầy đe dọa của Thẩm Lâm:
Bạn thấy sao?