Nhưng Thẩm Lâm chẳng buồn suy nghĩ, ta thẳng thừng từ chối: “Anh ta là người như đấy! Nuôi con lớn lên thì cho rằng mình lập công to tát lắm, ngày nào cũng lấy con ra để uy hiếp em!”
“Nếu không phải đợi ta thanh toán phí bệnh viện cho , em còn chẳng muốn bắt máy!”
Tay tôi run rẩy không ngừng.
Hình ảnh con trước lúc qua đời hiện lên trong tâm trí, khuôn mặt tuy đang đỏ bừng miệng vẫn luôn không ngừng gọi mẹ.
Thế mà người mẹ mà con bé thương nhất lại đang ở lễ cưới, môi kề môi cùng một người đàn ông khác.
Lời cuối cùng mà con nghe , cũng chỉ là một câu: “Em đồng ý.”
Hai mắt tôi đỏ ngầu vì giận dữ. Tôi cố giữ lại chút lý trí còn sót để gọi cho ta, mong rằng khi biết sự thật, ta sẽ đến mộ con một lần cuối.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, sự nhẫn nhịn của tôi chẳng khác nào một trò hề!
Tôi dập máy, dành trọn cả ngày để thu dọn đồ đạc của mình và con .
Khi chuẩn bị rời khỏi ngôi nhà, tôi quay lại ban công mở cửa sổ cho thoáng khí.
Không gian quanh tôi vẫn phảng phất hơi thở của con, lại khiến tôi thấy ngột ngạt đến mức không thể thở nổi.
Từ cửa sổ, tôi vô xuống thấy Thẩm Lâm và Trần Hào bên dưới.
Hai người họ hôn nhau đắm đuối trước biệt thự, không nỡ rời nhau.
Khi họ tách ra, một sợi tơ bạc mờ ảo còn vương trên môi.
Ngọn lửa phẫn nộ trong lồng ngực tôi bùng lên, thiêu rụi toàn bộ lý trí.
Trước kia, tôi đã vài lần hỏi mượn xe của ấy để đưa con đi du lịch, lần nào ta cũng từ chối thẳng thừng.
Chúng tôi không có lễ cưới, không có giấy đăng ký kết hôn.
Cô ta luôn sợ người khác biết mình có một đứa con không thể phơi bày trước ánh sáng.
Nhưng giờ đây, chiếc xe mà tôi và con không chạm tới giờ lại chở theo một người đàn ông khác!
Ngay khi Thẩm Lâm và Trần Hào tách nhau ra, quay người bước vào biệt thự thì đụng ngay tôi đang kéo hành lý, gương mặt đầy giận dữ.
Son môi Thẩm Lâm bị lem, vương lại những dấu vết không thể che giấu.
Ánh mắt ta lướt qua chiếc vali trong tay tôi, đầy cảnh giác xen lẫn sự chán ghét.
2
Thẩm Lâm bực bội lên tiếng: “Anh gì đấy hả? Lại định diễn trò gì nữa à? Rốt cuộc có chịu thôi đi không? Tôi chỉ bảo nạp tiền vào thẻ khám bệnh của Trần Hào thôi, mà cũng định bỏ nhà đi luôn sao?”
Trước đây, mỗi khi Thẩm Lâm tức giận, tôi đều ra ngoài hít thở không khí, tiện thể mua chút đồ ăn vặt cho con .
Nhưng trong mắt ta, đó lại là màn kịch bỏ nhà ra đi dùng để mình mẩy.
Giờ đây, tôi không còn muốn giải thích nữa.
Thấy tôi im lặng, cơn giận của Thẩm Lâm như tiếp thêm lửa.
“Anh đi chứ! Chẳng lẽ chỉ vì tôi không đến thăm con sao? Ngày mai tôi rảnh, tôi sẽ mang đồ chơi mới đến bệnh viện, thế chưa?”
Son môi đỏ bầm trên môi ta càng rõ hơn khi , khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Tôi hoàn toàn thất vọng về Thẩm Lâm, chỉ biết dời ánh mắt đi, mím chặt môi, bước thẳng qua người ta.
Nhưng ta lại túm lấy vạt áo tôi.
Khuôn mặt xinh đẹp ấy lần đầu tiên lộ ra vẻ lo lắng trước tôi.
“Tôi đã xin lỗi rồi, còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ chỉ cần con tha thứ, mới chịu nạp tiền vào thẻ khám bệnh của Trần Hào sao?”
Tôi bật chua chát. Cả đời này, ta đừng hòng nhận sự tha thứ của con tôi.
Toàn bộ tài sản nhà họ Thẩm đều do tôi quản lý.
Chi phí khám chữa bệnh của Trần Hào trước nay đều do tôi thanh toán.
Trước đây, khi con còn khỏe mạnh, tôi có thể nhẫn nhịn tất cả.
Nhưng khi đợt nắng nóng bùng phát, ta thậm chí chẳng buồn hỏi thăm con lấy một câu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi dần lạnh lẽo.
Tôi chằm chằm về phía Trần Hào đang bước xuống xe.
Đó là vị trí mà con tôi cả đời này cũng không thể ngồi nữa!
“Không cần đâu, không còn ý nghĩa gì nữa, đã quá muộn rồi.”
Giọng tôi lạnh đến mức như đóng băng, vẫn không thể sánh bằng nỗi đau trong lòng.
Bạn thấy sao?